Đừng đánh đít tôi nữa

Chương 5

15/09/2025 09:35

Tôi cuộn mình vào chăn một cách nhanh chóng. Lục Tự Thần nhìn tôi đầy suy tư rồi nói: "Lam An kia quả thật ngoan ngoãn hơn cậu nhiều."

Tôi: "?"

Người cất giày đúng chỗ là tôi, dậy đúng giờ mỗi ngày là tôi, ngồi sofa không bắt chéo chân cũng là tôi. Cuối cùng thằng tóc xanh lại ngoan hơn tôi? Thật buồn cười.

Tôi cầm gối ném vào người Lục Tự Thần: "Mẹ kiếp, cút ngay cho tao!"

"Thịnh Ninh, cậu gi/ận cái gì thế?"

Câu hỏi khiến tôi bối rối. Đúng vậy, tại sao tôi phải tức gi/ận vì hắn thân mật với người khác? Tôi đâu có thích hắn.

Lục Tự Thần đay nghiến: "Cậu đang gh/en đấy à?"

"Gh/en cái con khỉ, cút!"

Tôi chợt hiểu - đây chỉ là thứ chiếm hữu đi/ên rồ của đàn ông. Dù không thể kết hôn hợp pháp, nhưng chúng tôi đã tổ chức hôn lễ theo tục lệ. Giờ hắn đối xử hờ hững với tôi lại thân thiết với kẻ ngoài. Không tức mới lạ.

Tự an ủi mình xong, tôi đuổi hắn ra khỏi phòng.

16

Giờ cơm tối, quản gia đến gọi tôi. Vật lộn bò khỏi chăn, vào phòng ăn lại thấy hai người ngồi sát vào nhau. No rồi.

Tôi quay gót định đi. Lục Tự Thần gọi vọng theo: "Cậu không ăn à?"

"Không đói."

Thằng tóc xanh liếc mắt nâu: "Lục Tự Thần, cho tớ hỏi, ảnh là ai thế?"

Tôi chậm bước, nghe giọng Lục Tự Thần kéo dài: "Ảnh à..."

Sau tiếng lầm bầm, hắn đáp: "Bạn thôi."

... Bạn cái con khỉ! Hôn nhau sao không nói là bạn? Tôi tức sôi m/áu. Về phòng chơi game lại thua liên tiếp, ném điện thoại xuống đất. Ra gara lấy xe thể thao đi đua lại.

Chọn câu lạc bộ đua xe gần nhất. Quản lý trêu: "Thiếu gia Thịnh lâu lắm không thấy, hôm nay chạy đường nào?"

Tôi chọn con đường hiểm nhất. Xe lao vút qua núi, adrenaline tăng vọt xua tan uất ức. Đạp hết ga, bánh xe hất vệt dài ven vực. Về đích nghe báo giờ - lâu không đua nên tốc độ giảm hẳn.

Trên đỉnh núi đông người hơn tưởng tượng. Cởi mũ bảo hiểm, gặp mấy kẻ quen mùi: "Ô, Thịnh thiếu gia lâu quá! Dạo này làm chức to ở đâu? Nghe nâu cậu đi lấy chồng rồi? Quên hồi xưa vung tiền phủ phê rồi à?"

Bọn chúng cười ầm ĩ. Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm - chính lũ này xúi tôi tiêu tiền như nước hồi ở nước ngoài.

17

Trẻ người non dạ bị xúi giục thì đâu trách được. C/ắt đ/ứt liên lạc từ lâu, giờ không muốn cãi cọ. Cho đến khi có thằng ôm cổ tôi: "Thịnh Ninh, hắn trả cậu giá bao nhiêu?"

Tôi không hiểu: "Mày nói cái quái gì?"

Thằng kia cười đểu: "Giả nai làm gì? Chẳng phải đang b/án đít à? Họ Lục trả bao nhiêu, tao trả gấp đôi..."

Chưa dứt lời, nó đã bị tôi quật xuống đất. Giày đạp lên ng/ực nó: "Giữ mồm giữ miệng vào."

Mọi người vây quanh: "Thịnh Ninh giỏi thật! Ai chả biết Lục Tự Thần chơi gái giỏi? Cậu sớm bị hắn chơi nát rồi nhỉ? Gay lọ thì kinh t/ởm!"

Dây th/ần ki/nh đ/ứt phựt. Tôi túm thằng gần nhất đ/ấm thẳng yết hầu. M/áu mũi phun tóe. Đám đông xông lên, những cú đ/ấm trút xuống bụng, lưng. Chúng muốn tôi quỳ xin tha.

Tôi cắn răng không khuất phục, tay bị khóa thì dùng chân đ/á, chân bị giữ thì dùng đầu húc. Mình đầy thương tích, bọn chúng cũng không nguyên vẹn. Nằm la lối dưới đất.

Đứng dậy, m/áu chảy ròng ròng che lấp tầm nhìn. Bước tới thằng chê gay kinh t/ởm, giẫm lên người: "Nhìn rõ ai đang đ/á/nh mày này. Gay có kinh không cũng chưa tới lượt mày phán."

Thằng kia ói m/áu: "Thịnh Ninh mày ch*t chắc!"

Tôi kh/inh khỉ: "Cứ đến, bố đợi."

Nhân viên câu lạc bộ báo cảnh sát. Đang định rút lui thì Lục Tự Thần xuất hiện nhanh hơn cả tuần tra. Hắn bước tới, khí thế âm trầm chưa từng thấy: "Thịnh Ninh, cậu không thể để tôi đỡ lo lắng được sao?"

18

Tôi bốc hỏa: "Ai kêu mày lo hộ? Tao có ch*t cũng đéo liên quan tới mày!"

Lục Tự Thần nén gi/ận, liếc người tôi rồi t/át mông tôi: "Nói lại xem!"

"Nói thì nói! Đéo cần mày lo!"

Đáng đời tao vừa đ/á/nh nhau vì hắn. Chó cắn Lã Đồng Tân, không biết phải trái. Nhìn thấy hắn là phát ngấy.

Gió lộng vang giữa hai kẻ đối mặt. Tiếng xe cảnh sát vang lên. Lục Tự Thần kéo tôi: "Về nhà nói."

Đi đường tắt xuống núi. Hắn gọi điện: "Dọn dẹp đám trên núi, đừng để lại dấu vết."

Ngồi yên ghế phụ, hậu quả của cơn thịnh nộ là cái lạnh toát. Lục Tự Thần bật điều hòa: "Giải thích đi, sao đ/á/nh nhau?"

"Không biết."

Giọng lạnh như băng. Lục Tự Thần cười gằn: "Thịnh Ninh đúng là có bản lĩnh! Lần trước trốn ra bị sốt. Lần này đ/á/nh hội đồng, một chọi năm, đầu chảy m/áu. Lần sau định làm gì nữa?"

Tôi cắn môi. Gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh thảm hại - chẳng thiếu gia quý tộc, mà như kẻ ăn mày bị đ/ập.

"Dừng xe."

"Làm gì?"

"Xuống xe."

"Hỏi cậu làm gì?"

"Lục tổng quản trời đất, giờ quản cả bạn bè à? Dừng không tao nhảy đấy."

Lục Tự Thần im lặng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Con Gái Trở Về Chương 22
4 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
9 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm