Khi xuyên vào thế giới này, đình đang dùng bữa.

Mẹ cười tươi gắp cho một miếng "An An, đoán xem đây thịt gì?"

Liếc nhìn chiếc trống trơn trong góc phòng khách, đã hiểu ra.

Tôi cười x/é một cái đùi thỏ: không?"

Họ sửng sốt nhìn nhau, nhưng rốt cuộc nói gì.

Hôm sau, trên bàn xuất hiện nồi canh sữa trắng lấp lánh váng mỡ.

Bố húp canh xuýt xoa:

"Cá gì mà thế?"

Tôi khẽ nhìn bể trên ban

Con lưỡi xươ/ng khổng lồ ông ba năm, hầm canh sao chẳng ngọt?

1

Tôi làm xuyên

Đây thế giới cuối cùng.

Chỉ giúp thoát khỏi đình đ/ộc hại, sẽ được hồi sinh.

Mở mắt, ba món ngon thơm cùng nồi canh bốc khói hiện trước mắt.

Ký ức ập về. Tôi ngẩng nhìn cặp trước mặt - bố mẹ chủ.

"Con tháng sau thi đại học rồi, nhiều Mẹ gắp thịt cho tôi.

Bố phụ họa: "Đúng rồi, no mới có sức ôn bài."

Không khí bữa ấm áp lạ

Như chẳng được giải khỏi đình

Tôi mỉm cười cảm ơn.

Tôi biết, dưới ngoài yên ả hẳn ngầm chứa hiểm nguy.

Khi cúi cơm, cảm nhận ánh mẹ dán vào mình.

Thấy hết miếng thịt, đáy lóe lên mong

"Con đoán... đây thịt gì?"

Tôi nhìn chiếc trống trơn, bật cười.

Đây chú họ hứa m/ua thi cấp ba, rồi nuốt lời. Sau cùng vì con khóc lóc mới miễn m/ua.

Cục Bông tri kỷ duy nhất những năm cấp ba.

Nhưng kỳ thi đại học họ lại muốn trừ khử nó.

Trong tác, suy thú cưng, thi trượt đại học, bạo hành tinh thần mức trầm cảm nặng, phải bỏ

Mọi lực vùng vẫy cha mẹ dập tắt.

Giờ đây, câu chuyện quay về điểm xuất phát.

Dưới ánh mong đợi mẹ, ngẩng cười dịu dàng:

"Thịt

Cả phòng chợt phắc.

Tôi thấy rõ nét thất vọng qua trong

Trong lòng bật cười lạnh.

Gi*t thú con - họ thật sự muốn con tập học hành?

Hay là... mong thấy con mình suy sụp?

"Sao thế Tôi hỏi.

Mẹ gi/ật vã nở nụ cười gượng: "Không có gì, con đi."

Tôi đầu, x/é đùi ngon lành.

Canh thịt được sạch, nước sốt còn trộn cơm.

Ăn xong, lau cười:

"Cục Bông ngon lắm ạ."

Hai họ đồng hít một hơi lạnh.

Họ nhìn chằm chằm như lần thấy đứa con nhu mì

Tôi đứng dậy khoác balo:

"Con đi học đây ạ."

2

Tiếng hệ vang lên:

"Sao cậu lại phải... thi đại học ở cuối?"

Tôi vai:

"Xui thôi. Mà phải hệ được hỗ trợ

Nó im lặng: "Tôi sợ cậu cô

Khóe nhếch lên.

Sáng hôm sau, dậy tờ mờ.

Bố thích nuôi dữ.

Con lưỡi xươ/ng dài mét được ông chăm chút ba năm.

5 giờ sáng, d/ao

M/áu đỏ nền gạch bếp.

Tôi phi lê, nấu thành nồi canh trắng thơm phức.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm