Biết thầm thích bạn thơ ấu năm.
Bạn cùng động nghị chinh phục ấy.
Tôi tưởng còn làm dạy, động tỏ trước.
Nhưng chưa lâu.
Cô khai hò với bạn thơ ấu của cá nhân.
Còn thẳng tự mình không tán trách đoạt người'.
Trước trầm mặc lâu.
Cô tưởng đ/au lòng, không ngừng khoe khoang, còn cùng bạn thơ ấu mời đi ăn.
Nhưng thực ra suy -
Bởi nửa tháng của bạn cùng phòng, vô tán cả chú thanh cao ngạo của ấy.
Mà mới ta phận rồi.
1
Tôi số của đó.
Thương về ký túc xá.
Cô ôm một hồng phấn lồ, nụ cười e thẹn.
'Chiêu Chiêu, yêu rồi đây'.
Là bạn tiên kết thân khi vào đại học.
Biết hò, thành vui mừng thay.
'Là ai vậy? Cũng sinh viên trường mình à?'
Trước hỏi của tôi, nhướng mày, thần khó hiểu.
'Cậu chưa xem bạn bè MXH à?'
Nghe vậy, cúi mở WeChat, ngay lập tức bức ảnh khai của Thiện.
Trong ảnh, tựa vào đối phương.
Cả khung hình tràn ngập hạnh phúc khó tả.
Còn bạn trai cũng quen biết, thậm chí thân thiết.
'Cậu Dư hò rồi à?'
Nhìn khuôn quen thuộc trong ảnh, không kiềm cao giọng.
Thời Dư Bạch, bạn thanh trúc mã của tôi.
Chúng không quen biết nhỏ, cấp thích anh rồi.
Vì lẽ anh ngôi trường này.
Vốn định nấu từ, bước bày tâm ý.
Nhưng mới nhập chưa lâu.
Thương vô biết thích anh liền động nghị đuổi Dư Bạch.
Lúc giữa Dư chút mơ hồ tứ, thiếu bước cuối cùng.
Nên trước thiện của bạn cùng phòng, không chối.
Cô dạy pháp, không sao, khoảng giữa Dư ngày càng xa.
Mà giờ bức ảnh khai hết rồi.
'Thương Thiện, sao?'
Giọng ngào, trước mặt, vẫn không thể nổi.
Thương này đặt hồng phấn bàn.
Quay tôi, mày nhíu cao.
'Tự cậu không tán nổi, sao trách đoạt chứ?'
Nói xong, về dàng như tay nắm tay cười nói:
'Chiêu Chiêu, A tình. Tớ biết, cậu định chúc phúc cho bọn đúng không?'
Lúc nói, đôi mắt không rời khỏi tôi.
Muốn thấu mọi xúc trong tôi.
Như giây lát, rút tay ra thật mạnh.
Cô nhếch mép, lạnh lùng 'Cũng một thằng đàn cứ đuổi biết làm sao. Hơn nữa hai cũng chưa hò, việc này không phải chen ngang, do cậu vô dụng thôi, đúng không?'
Từng chữ, phá vỡ hoàn toàn ấn tượng tốt đẹp về ấy.
Thấy lặng, lấy điện thoại, gọi thẳng cho Dư trước tôi.
Chưa đầy hai giây, cuộc gọi thông.
Giọng áp của Dư vang lên:
'Thiện Thiện, chia tay nhớ anh rồi à?'
Thương không nói, còn bật loa ngoài, đầy thách thức.
Rồi dàng đáp: 'Ừm, tối mình cùng đi ăn nhé'.
Dừng lại, ánh mắt tôi, cười khẽ:
'A Bạch, của bọn mình Chiêu biết Dù sao hai cũng bạn thơ ấu, tối rủ nhau ăn cơm, ba cùng trò không?'
Đầu dây bên Dư không sao đột nhiên lặng, rồi mới ừ một tiếng.
'Được, hai cậu chuẩn xong anh đón'.
Cuộc gọi vẫn tục, chợt ngẩng tôi:
'Chiêu Chiêu, không yêu của cậu, quá thích Dư Mà anh cũng thích tớ, cậu cho bọn phải không?'
'Nói bỗng làm ra đáng thương.
Giọng cũng mang tiếng nấc nghẹn.
Thời Dư dây nghe động tĩnh, thay đổi thái độ dàng trước nghiêm khắc nói:
'Hứa Chiêu, b/ắt n/ạt Thiện, đây giữa Tôi biết cậu thích tôi, cậu như gái, cậu gi/ận cứ trút tôi, động bạn gái tôi!'
Hai hô ứng nhịp nhàng, dù chưa gì như kẻ x/ấu.
Tôi định tiếng điện thoại rung.
Nhìn xuống, số lạ.
Tôi thận trọng mở ra, đọc dung nhắn, tim nhịp.
Thương tưởng đ/au lòng, nụ cười thêm phần đắc ý.
Xoa vai rồi quay vào vệ sinh.
'Tớ vào điểm chút, tối cùng đi ăn nhé'.
Tôi bóng lẽ điện thoại.
Im bấy lâu không phải vì mình thích đ/au lòng.
Tôi suy -
Bởi nửa tháng của Thiện, vô tán nhầm một đàn ông.
Mà hôm mới biết, đó chính chú thanh cao ngạo của Thiện!
Lúc đó hoảng hốt bỏ chạy.
Ôm quần áo chạy khỏi khách sạn, đàn này không buông tha, ngày nào cũng đổi số nhắn cho tôi.
Vừa rồi.
Anh ta trường, phận!
2
Ngoài những lần 'thực hành' thân mật gian qua.
Với Nghiễn, biết tên anh lâu.
Trước đó...