Hắn liếc nhìn một cái: "Lại ch/ửi rủa điều trong lòng? Ch/ửi c/ắt lương của ngươi một nửa."

Tôi cười khẽ, về phòng ngủ.

"Chúc ngủ ngon sếp, sếp mơ đẹp."

06

Ngày 29 tháng Chạp.

Là ngày giỗ của cha tôi.

Sau khi em trai quét m/ộ xong, em trai đi trước, một trò cha.

Không đã bao lâu, trời đã xế bóng.

Một trước tôi.

Ký.

Hắn đứng từ xa hỏi: "Tôi được không?"

Hiếm thấy lịch sự thế, tay ra hiệu.

Hắn bước thắp nén hương, cúi ba lần sâu.

"Ba ơi, đây sếp của Ký."

"Nhưng mẹ rằng bạn trai của con..."

"Ba đồng ý chứ? Con chỉ muốn mẹ vui hơn thôi, đã lâu vui rồi."

...

Phó cúi đầu: "Cháu bác."

"Sao anh tới?" hắn.

"Trời sắp xem cô có gấu đen trên núi thịt không."

"Cảm ơn, chưa thịt."

Hắn ngồi xổm xuống, chắn gió lạnh.

"Bác ấy... thế vậy?"

"Ba à, ấy tốt trên đời."

"Ông ấy vì nội trọng kh/inh nữ bước lần nữa."

"Mỗi ngày đều nhiều lần yêu con', 'con gái ba thông minh nhất, xinh đẹp nhất'."

"Ông ấy vì bệ/nh tật lỗi con."

"Trước đây sau Tết, dù đi học hay đi làm, ều đ/ốt một chuỗi pháo trước rằng gái mới thuận hồng phát."

"Đây thứ ba có tiếng pháo."

Ông ấy tốt thế, sống lâu chứ.

Thật bất công.

Xa xa có chuyến tàu qua, tiếng đ/ập ray vang lên rất lâu.

Giọng chen rất dễ ra: "Thật tiếc, chưa được gặp bác."

Trên trời rơi tuyết, xóa như lông ngỗng.

Đầu chẳng mấy chốc trắng.

Đi được vài bước, vấp ngã.

Đi khập khiễng, chịu nổi, ngồi xổm trước tôi.

"Lên đây."

Chà, giám đốc soái ca à.

"Không cần, đi được."

"Lên đây."

Hắn nhấn mạnh giọng: "Đi chậm thế, tuyết to vậy, định làm ch*t cóng thừa kế tài sao?"

Để khỏi ch*t cóng, đành phải leo lên lưng hắn.

Lưng rộng, ấm áp gió.

Lạ hơn nữa, cõng lên dốc thở gấp nào.

bản lĩnh ngài giám đốc.

"Tối anh rơi khỏi hỏi.

"Tất nhiên chế ngự cái có khó gì?"

...Xì.

"Vân Phiên, cúi xuống chút." nói.

Tôi hơi cúi xuống.

"Cúi đi, xuống."

Nằm xuống cổ áo lông của hắn.

Ch/ôn ấm lắm, nhưng dù sao, nữ thụ bất thân.

Hắn thở dài bất lực: xuống trọng tâm thấp, đỡ tốn sức, em nghĩ mấy nữ thụ bất thân à?"

Tôi... cổ áo lông.

07

30 tháng Chạp, đêm Giao thừa.

Tôi đặc biệt dậy sớm, nhưng thấy ba đã tất bật trong bếp.

Mẹ hôm vấp chân, hôm miễn việc tôi.

Lại có tốt thế?

Thế ngồi trên điện thoại, nhấm hạt xem phẩm.

Tiếng cười vui vẻ của ba thoảng vọng lại.

Đặc biệt mẹ tôi:

"Tiểu chỉ đẹp trai còn nấu à?"

"Cái này tôi, đừng động tay vào."

"Tiểu thử món này làm thế nào?"

Ôi, đấy.

Lướt video thấy khoe kết việc cả năm, nảy ra ý, đăng một cái:

【Năm qua, ứng dụng dùng nhiều giao tiếp thường xuyên giám đốc;

Năm giám đốc 200+ lần, 3 lần;

Muốn nghỉ việc 365 lần, hành động 0 lần;

Điều may trúng giải "Tổng giám đốc về quê Tết cùng tôi" ở tiệc cuối năm.

Ừ, nguyện dùng sự may đổi lấy may cả sau.】

Vừa đăng xong, xem một video đã có 100.000 lượt xem!

Bình luận hot Ký: 【?】

Tôi ch*t lặng, quay tìm thì vừa nhét viên thịt viên miệng tôi.

Tôi rõ: giải thích..."

"Thích cáo việc thế, đến phòng cáo riêng."

Tôi vội ẩn video đi.

Bữa cơm tất niên, mẹ hài lòng thiệu, nửa mâm cơm do nấu.

Mở mang tầm mắt, vị giám đốc lưỡi đ/ộc địa đó nấu ngon ngờ.

"Thấy chăm sóc thế này yên tâm Phiên đại khái thả, luôn lo sau này lấy chồng đồ ngoài!"

Phó tôm: yên tâm, sẽ chăm sóc tốt cô ấy."

Tôi lặng lẽ cơm, nghĩ: tâm cái gì, chăm sóc ai?

Phải là, diễn xuất của tốt, còn khó đáp.

"Khi gọi điện nhớ nhé, Tết dì, mẹ phải nhớ."

Mẹ thêm.

Phó cười như gì: "Cháu đi tu hoàn cảnh hơi phức tạp, mong dì... đừng ngại."

Tôi mẹ đều gi/ật mình.

Mẹ vội gỡ rối: ngại, trách chu đáo, Phiên trước, cứ thế cháu."

Thật ra biết.

Trong ty ít đồn đại về mọi chỉ sớm chức giám đốc đi thụ, đi tu.

Quả nhiên, có nỗi khổ riêng.

"Không ạ, được về đây Tết, vui lắm, sau còn muốn đến!"

"Thế thì về!"

"Vâng!"

... Chuyển cảm xúc nhanh thật.

Tôi giẫm lên ra hiệu đừng diễn quá.

Hắn lấy tờ giấy lau khóe miệng tôi.

Tôi: ...

Táo quân, đ/á/nh mạt chược, tiếng cười...

Đã lâu được thư thế ở nhà.

Thư thành buông thả, lỡ uống chén.

Qua giao thừa đã đến mức mê bất tỉnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm