Một tuần sau, trợ lý gọi điện báo cáo với tôi tình hình khâu cuối trong nước.
Tiếp theo, giọng nói chuyển hướng, chủ đề chuyển sang Lương Thanh Duật và Thời Tự.
Cậu ấy nói Thời Tự trước đó luôn rình rập tôi bên ngoài biệt thự, dạo gần đây chủ nhân mới của biệt thự đến, Thời Tự thấy người ta vào liền tưởng là người của tôi, nên cũng lén lút theo vào.
Thời gian này Thời Tự không một xu dính túi, có vài lần gặp phải cậu ấm giàu có từng bị cậu ta đắc tội, bị đ/á/nh suýt ch*t.
Cậu ta ở trong biệt thự chờ tôi xuất hiện, chờ tôi đến đứng ra bảo vệ.
Chủ nhân mới nhanh chóng phát hiện ra cậu ta, hỏi cậu ta là ai.
Thời Tự liền ra oai: "Chị tôi đâu, gọi điện bảo chị tôi về ngay."
"Dù sao tôi cũng là em trai cô ấy, bố mẹ trước lúc lâm chung dặn cô ấy phải chăm sóc tôi chu đáo, sao cô ấy lại có thể như thế."
Vừa nói, cậu ta vừa đỏ hoe mắt.
"Tôi biết sai rồi còn không được sao, bài học lần này đủ rồi chứ, chẳng lẽ thật sự muốn tôi ch*t ngoài đường sao."
"Nhanh lên, gọi điện bảo chị tôi về."
"Tôi... tôi nhớ cô ấy."
Chủ nhân mới nhìn cậu ta như đang nhìn kẻ ngốc, người bên cạnh giải thích sơ qua, ông ta đại khái biết được thân phận của Thời Tự.
Bĩu môi bực dọc nói: "Chị cậu là Thời Ninh? Cô ấy b/án biệt thự cho tôi rồi, muốn tìm thì tự ra ngoài mà tìm, đừng có vướng víu ở đây."
Thời Tự gi/ật mình: "B/án rồi?"
"Cậu nói, cô ấy b/án nơi này... rồi!"
Chủ nhân mới gật đầu, lấy ra sổ đỏ.
"Chuẩn không cần chỉnh."
Thời Tự vội vàng đỏ mặt, gi/ật lấy sổ đỏ.
"Không thể nào, không thể nào!"
"Chắc chắn là giả!"
Cậu ta định x/é sổ đỏ, chủ nhân mới vội gi/ật lại, gọi vệ sĩ ném cậu ta ra ngoài.
Thời Tự ngã vật xuống đất, ngũ tạng như đ/au nhói.
Cậu ta không tin nổi nhìn cánh cổng đóng sập, lẩm bẩm:
"Chắc chắn là giả thôi."
"Đây chỉ là bài học chị dành cho tôi, làm sao cô ấy thật sự bỏ rơi tôi được."
Thời Tự không tin, lại chạy đến dưới tòa nhà công ty.
Nhưng lúc này công ty đã vắng tanh, chỉ còn lác đ/á/c vài nhân viên.
Trợ lý nhỏ là một trong số đó.
Thời Tự túm lấy trợ lý nhỏ hỏi: "Chị tôi đâu, công ty lớn thế kia của nhà tôi đâu rồi!"
Trợ lý nhỏ đã bất mãn với Thời Tự lâu nay, đẩy cậu ta ra, khó chịu phủi phủi quần áo.
"Chị cậu xuất ngoại rồi, chị cậu bỏ cậu rồi."
"Cả ngày không làm gì chỉ biết ăn chơi, đến việc công ty chuyển ra nước ngoài cũng không biết, đáng đời."
"Chị vừa bận làm ăn ki/ếm tiền, vừa phải chăm lo nuôi cậu, cậu thì tốt, lớn lên thành kẻ vo/ng ơn bội nghĩa."
Thời Tự bị chạm đúng nỗi đ/au, nhảy dựng lên phản bác: "Tôi không phải!"
"Chị tôi không hề bỏ tôi!"
Trợ lý nhỏ "chép" miệng: "Không phải vo/ng ơn sao lúc Lương Thanh Duật làm khó chị cậu, cậu không đứng ra bảo vệ, không giúp cô ấy nói lời nào?"
"Không phải vo/ng ơn sao cậu lại lằng nhằng với Tôn Di không rõ ràng, còn ở ngay từ đường nhà cậu làm chuyện kia?"
"Nói vậy mà không sợ lưỡi mình quẹo à."
Trợ lý nhỏ đảo mắt, quay đi.
Thời Tự đờ đẫn tại chỗ, lẩm bẩm: "Tôi không phải, tôi không phải..."
"Từ đường, biệt thự cũ."
Cậu ta quay người lại chạy đến biệt thự cũ.
Mãi đến tối, cậu ta mới chạy tới ngoài biệt thự cũ.
Nhưng lần này, cậu ta không thấy chú Chung ngồi trước cửa.
Chỉ có một chiếc khóa sắt lạnh lùng vô tình.
Xung quanh biệt thự cũ còn bị rào bằng dây cảnh báo.
Thời Tự định xông vào, xung quanh vang lên báo động, lập tức có bảo vệ xông ra chặn lại.
"Đây là nhà tôi, đừng cản, đây là nhà tôi!"
Bảo vệ hoàn toàn không tin.
"Đây còn là nhà tôi nữa, không thấy tôi đang canh ở đây à."
Họ trực tiếp ném Thời Tự ra ngoài.
"Cút, cút, đừng có thứ chó mèo gì cũng xông vào."
"Lần sau còn đến, đ/á/nh g/ãy chân!"
Thời Tự ngồi thừ trên đất, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.
"Chị bỏ tôi rồi."
"Cô ấy thật sự bỏ tôi rồi."
"Tại sao vậy, chị..."
"Em không có không nghe lời chị, em chỉ... chỉ muốn chị quan tâm em nhiều hơn chút, bớt bận việc thôi."
"Nhưng thời gian chị ở bên em ngày càng ít, chị chỉ biết dùng tiền đuổi em, chỉ biết sắp đặt mọi thứ cho em, em chỉ muốn phản kháng một chút thôi."
"Em cũng không biết sao lại thành ra thế này, chị ơi..."
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị đừng bỏ em được không?"
"Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em không nghịch nữa, chị về đi được không, chị?"
"Chị!"
Thời Tự ôm mặt khóc nức nở, tự trách và hối h/ận nhấn chìm cậu ta.
10
Giọng trợ lý nhỏ mang chút dò hỏi: "Chị Ninh, chị có hối h/ận không?"
Nghe cô ấy nói xong, tôi thở dài.
Lắc đầu: "Không."
Tôi nhớ lại, Thời Tự bắt đầu gh/ét tôi từ thời thanh thiếu niên.
Lúc đó cậu ta nổi lo/ạn, ngỗ nghịch, mà công ty lại đúng lúc ở thời điểm then chốt, tôi hoàn toàn không có thời gian khuyên giải.
Tôi tưởng cậu ta cùng tôi trải qua giai đoạn khó khăn nhất, cậu ta đã thấy sự vất vả, sự khốn khổ của tôi, tôi nghĩ cậu ta hiểu tôi.
Tôi nghĩ lớn lên rồi sẽ ổn thôi.
Nhưng, tiền bạc chính là vũng bùn nhuộm.
Ra nước ngoài cậu ta càng không kiểm soát được.
Qua lại vài lần, cậu ta không giữ được bản tâm.
Tôi còn nhớ, lúc Thời Tự mới về nước, Tôn Di cùng tuổi, lại thường nhìn cậu ta đầy ngưỡng m/ộ, có lẽ lúc đó cậu ta đã có tình cảm với Tôn Di.
Thật ra lúc đó tôi từng nghĩ, họ ở bên nhau cũng tốt, tôi tưởng mình không nhìn lầm người.
Nhưng sau tôi hỏi Tôn Di, Tôn Di nói chỉ coi Thời Tự như anh trai.
Thời Tự cũng nói, chỉ coi Tôn Di như bạn.
Tôi cũng đành bỏ cuộc.
Ai ngờ sau này lại thành ra thế.
Quả thật lòng người khó đoán, không thể suy bụng ta ra bụng người.
Trợ lý nhỏ nhớ ra điều gì, lại hào hứng nói:
"Chị, Tôn Di bị nhà họ Lương phong sát rồi!"
"Sau khi chị đi, cô ta không chịu từ bỏ còn định đi tìm Lương Thanh Duật, bị nhà họ Lương chặn lại, phong sát toàn ngành!"
"Còn nữa, Lương Thanh Duật đã tìm chị mấy lần rồi."
Nghe cô ấy kể, đêm tôi xuất ngoại, Lương Thanh Duật đã đến công ty tìm tôi.
Mang theo chiếc nhẫn đó.
Suy đi tính lại, anh ta vẫn muốn cưới tôi.
Anh ta còn cho rằng, tôi đang gi/ận dỗi vặt với anh ta.
Khi nghe trợ lý nhỏ nói tôi xuất ngoại, Lương Thanh Duật sững sờ.
"Xuất ngoại?"
"Sao tôi không biết!"
"Chị quyết định nửa tháng trước rồi."