Lạc Lối

Chương 1

15/06/2025 18:13

Vào ngày con trai tôi gặp t/ai n/ạn xe cần truyền m/áu, cũng là ngày thái tử gia họ Trình - Trình Thư Vũ đang có mặt tại bệ/nh viện.

Kho m/áu báo động, anh ấy xắn tay áo chuẩn bị cho y tá lấy m/áu.

Tôi mặt tái mét nắm ch/ặt tay anh, khẩn trương nói: "Trình Thư Vũ không thể hiến m/áu được, để người khác hiến đi!"

Ánh mắt đàn ông chợt sâu thẳm khó dò: "Khương Trí, rốt cuộc em đang giấu anh điều gì?"

1

Gặp lại Trình Thư Vũ là một đêm khuya ba tuần trước.

Khi tôi cất vòi xăng, vài chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào trạm xăng.

"Đổ đầy 98, cảm ơn." Giọng nam tử hơi khàn, phảng phất mệt mỏi sau cơn say.

Tôi nhận thẻ xăng từ tay tài xế hộ.

Ấn nút, cầm vòi.

"Ơ! Đây không phải..."

"Không phải Khương Trí sao!"

Giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên bên cạnh, theo sau là tiếng xì xào nhận mặt tôi.

"Trời, đúng là Khương Trí thật!"

"Khương Trí? Khương Trí nào?"

"Chính là cô gái năm xưa... người đã đ/á Trình thiếu gia đó..."

Ánh nhìn từ cửa kổi xe một chiều khiến lưng tôi cứng đờ.

Tôi cúi đầu siết ch/ặt vòi xăng, đầu ngón tay trắng bệch.

Không ngờ sau năm năm xa cách, tôi và Trình Thư Vũ lại tái ngộ theo cách này.

Hơi bất ngờ.

Cũng hơi... không đúng lúc.

Có người giải thích:

"Bọn mình vừa kết thúc họp lớp, định đổ xăng xong sẽ đến địa điểm tiếp theo, không ngờ gặp được cậu."

"Đúng là lâu lắm không gặp Khương Trí!"

Nhìn những bạn cũ áo gấm vinh hoa, công thành danh toại.

Tôi kéo ch/ặt áo đồng phục, đứng trong gió lạnh cười gượng: "Lâu rồi không gặp."

"Khương Trí, sao cậu lại ở đây?"

"Trời lạnh thế này, cậu mặc ít thế sao chịu được!"

"Gặp nhau là duyên, lát nữa cậu đi nhậu với bọn tớ nhé?"

Có người hỏi dồn dập.

Cũng có kẻ bực bội quát:

"Mày ng/u à, người ta đang làm việc ở đây, nhậu nhậu mãi, uống ch*t mẹ mày đi!"

"Ê, thằng này!"

Hai người đùa giỡn ầm ĩ, mọi người cười xem.

Ánh mắt tạm lảng đi, cuối cùng cũng cho tôi chút thời gian thở.

Tôi ngước nhìn bình xăng, tập trung dần tan theo con số nhảy lo/ạn.

Tôi biết, họ cố ý nói thế.

Không chỉ để nói cho tôi nghe, còn để nói với Trình Thư Vũ.

Và để chế nhạo sự ng/u ngốc năm xưa của tôi.

- Vì năm vạn đồng mà từ bỏ Trình Thư Vũ tương lai rạng ngời, lao vào vòng tay kẻ khác.

"Khương Trí, giá mà năm xưa cậu không chia tay Trình thiếu, giờ đâu phải chịu rét ở đây."

"Đúng vậy, nếu không có chuyện năm ấy, giờ cậu đã là bà chủ trên xe rồi."

"..."

Đùa nghịch xong, họ lại bắt đầu hoài niệm.

Càng nói càng thấy rõ vết nứt thời gian.

Trái ngược với tâm điểm Trình Thư Vũ.

Anh ngồi trong chiếc Panamera trước mặt tôi, cửa kính hạ nửa, gương mặt vô h/ồn.

Đôi mắt lạnh lùng như nước đọng đặt lên người tôi.

Từ đầu đến cuối không nói nửa lời.

2

Thời gian tựa bàn tay vô hình trong bóng tối, thoáng chốc đã đổi dời vạn vật.

Trong đêm, tôi như con rối máy móc, đờ đẫn đứng yên.

Tôi cảm giác như đã đối diện Trình Thư Vũ rất lâu.

Nhưng khi thời gian lướt qua vai, lại nhắc tôi đó chỉ là khoảnh khắc.

Phá vỡ tĩnh lặng là giọng nữ bên cạnh Trình Thư Vũ.

Cô ta dường như vừa tỉnh giấc, giọng còn đượm buồn ngủ.

"Thư Vũ, có chuyện gì thế, bên ngoài ồn ào gì vậy?"

Đó là một phụ nữ ưa nhìn, dịu dàng.

Cô ta ngồi phía bên kia Trình Thư Vũ.

Khi ngồi dậy, tôi thấy mái tóc mượt của cô lướt qua áo anh.

Trình Thư Vũ khẽ nghiêng đầu.

Anh thay đổi thái độ lạnh lùng ban nãy, ôn hòa đáp: "Không có gì, gặp người quen thôi."

Người quen.

Hai từ nhẹ tênh khiến cô gái hứng thú thò người ra.

Cô ta dường như nhận ra tôi, đột nhiên sáng mắt.

"Hóa ra cô là Khương Trí!"

Cô ta mỉm cười tự tin: "Danh tiếng cô đã lâu lắm rồi!"

Tôi chắc chắn, trong ký ức mình không hề quen Tần Vũ này.

Vì thế tôi bình thản nghe cô tự giới thiệu.

Bình thản nhìn ánh mắt đầy khiêu khích của cô khi nói: "Tôi là vị hôn thê của Trình Thư Vũ."

"Nói ra thì phải cảm ơn cô, nếu năm xưa cô không từ bỏ Thư Vũ, tôi đâu có cơ hội gặp được vị hôn phu tuyệt vời thế này."

Gió đêm lồng lộng.

Trình Thư Vũ liếc nhìn cô: "Nhắc làm gì chuyện cũ rích."

Giọng điệu chán gh/ét.

Nhưng không hề trách m/ắng.

Tất nhiên cô gái không gi/ận.

Cô cười tinh nghịch, ngượng ngùng chớp mắt với tôi, như nói: "Anh ấy tính khí thế đấy."

Làn da trắng nõn, nụ cười lúm đồng tiền, toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu.

Trước khi rời đi, cô vẫn không quên hỏi:

"Khương Trí, cô có muốn lên xe đi chơi cùng không?"

"Khuya tí tôi có thể nhờ Thư Vũ đưa cô về."

Một câu đơn giản khiến mọi ánh nhận dồn về tôi.

Kẻ chưa từng trải sóng gió luôn thích trò này.

Xưa vậy, nay vẫn thế.

Tôi tránh ánh mắt Trình Thư Vũ, lắc đầu.

Theo quy trình trả thẻ xăng cho tài xế hộ, tôi khẽ nói: "Không, tan ca tôi còn phải đón con."

3

Trình Thư Vũ đóng kính cửa rời đi.

Khi kể lại với Man Man, cô ấy phẫn nộ:

"Anh ta có quyền gì mà hắt hủi chị!"

"Năm xưa nếu không vì hắn, sao chị phải ở nơi đó ba năm trời!"

Cô tức đến nghẹn lời, suýt đ/ập vỡ cốc nước.

Tôi đỡ lấy cốc, vẫy con trai đang núp sau cửa đến dỗ dành.

Cậu bé lập tức chạy ùa ra ôm chân cô nũng nịu:

"Dì Man Man nhớ dì quá!"

"Dì gi/ận ai thế ạ?"

"Dì đừng buồn nha!"

"Ai b/ắt n/ạt dì, Đô Đô đi đ/á/nh hộ!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
6 Mưa To Rồi! Chương 27
11 Tám Năm Yêu Thầm Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm