Bạch Tuyết ôm ch/ặt quả cầu pha lê màu xanh vào lòng, nghiêm túc trả lời anh ta.
"Ba mươi, em đã mặc cả với chủ tiệm, m/ua với giá hai mươi bảy. Dùng hết số tiền học bổng kỳ thi cuối kỳ này của em."
"Cố thiếu, Cố Tây Từ, thứ em muốn chính là quả cầu pha lê trong cửa hàng tiện lợi này. Em thấy nó thật đặc biệt lấp lánh, thật xinh đẹp."
Hôm đó đi m/ua quả cầu pha lê, tôi cũng có mặt. Vốn định tặng Bạch Tuyết một món quà khen thưởng.
Cô bé thi cuối kỳ rất tốt, xếp hạng vọt lên hơn một trăm bậc.
Nhưng Bạch Tuyết nhất quyết không chịu đến bất kỳ trung tâm thương mại nào, khăng khăng chọn cửa hàng tiện lợi cạnh trường tiểu học. Sau khi lựa kỹ càng, cô bé chọn quả cầu pha lê xanh này.
Cô bé cũng không cho tôi trả tiền.
"Chị Ng/u Sơ, nhờ chị cho em đến thành phố học, em mới có cơ hội nhận học bổng. Đây là món quà tuyệt vời nhất Bạch Tuyết 17 tuổi nhận được. Còn thứ này..."
Cô bé lắc lư quả cầu trong tay.
"Là món quà của Bạch Tuyết 17 tuổi gửi tặng cho cô bé 12 tuổi ngày ấy."
10
Tôi thu hồi dòng suy nghĩ, vừa kịp thấy Bạch Tuyết khẽ khàng xin lỗi, cúi người chào Cố Tây Từ.
"Cảm ơn Cố thiếu đã chỉ dạy bài vở cho em. Giờ em đã có gia sư mới rồi. Anh là bạn trai của chị Ng/u Sơ, hiện tại chị ấy... rất vất vả, mong anh hãy ở bên chị ấy nhiều hơn."
"Lời này là Ng/u Sơ dạy em nói?"
Đầu óc người đàn ông này sao lúc nào cũng kỳ quặc thế.
Không đợi Bạch Tuyết trả lời, hắn bước vội ra ban công, gi/ật phắt tập tài liệu trên tay tôi.
? Đúng là đồ đi/ên.
"Ng/u Sơ, tôi muốn hủy hôn."
"Hôn ước do bố mẹ hai nhà đính ước."
Tôi nhắc nhở hắn, hôn sự này không dễ hủy bỏ, nhất là khi dự án Đại Sa Loan sắp triển khai. Cả hai gia tộc đều mong chúng tôi sớm tổ chức lễ đính hôn để ổn định dư luận.
Nhưng Cố Tây Từ rõ ràng hiểu lầm.
"Cô đừng lấy bố mẹ ra áp chế tôi. Tôi không thích cô." Hắn hít sâu một hơi, "Tình cảm không thể ép buộc, Ng/u Sơ."
Tôi gật đầu tán thành.
"Anh đồng ý cho tôi một điều kiện, tôi sẽ hợp tác cùng anh thương lượng hủy hôn."
"Điều kiện gì?"
"Tôi muốn tham gia dự án Đại Sa Loan."
Dự án này do anh trai tôi và con trai chú tôi chủ trì, ngay cả quyền được biết thông tin tôi cũng không có.
Gia tộc họ Cố có ý cho Cố Tây Từ rèn luyện, nên đưa hắn vào dự án.
Tuy Cố Tây Từ không thể trực tiếp can thiệp nhân sự đối tác, nhưng cũng không phải hoàn toàn bất lực.
"Ng/u Sơ, việc này khó đây." Hắn tỏ ra bất ngờ trước điều kiện của tôi. "Cô muốn trang sức gì, hay xe hơi, tôi đều có thể ki/ếm cho."
"Tôi chỉ cần thứ này."
Trang sức có gì thú vị?
Nắm được dự án Đại Sa Loan, thứ gì tôi chẳng tự m/ua được, như quả cầu pha lê của Bạch Tuyết vậy.
Cố Tây Từ đứng nhìn tôi hồi lâu, bỗng cười to như vỡ lẽ.
"Ng/u Sơ, không lẽ cô muốn tôi tự biết khó mà lui, giả vờ đồng ý hủy hôn?"
Tôi: ?
"Không ngờ cô lại thích tôi đến thế, nhưng chuyện tình cảm đúng là không thể ép buộc."
Trong mắt Cố Tây Từ thậm chí còn lấp lánh chút đắc ý!
Tôi ch*t lặng.
"C/âm miệng đi!"
11
Dưới sự kiên trì của tôi, Cố Tây Từ thuyết phục cha mẹ đưa tôi vào nhóm dự án.
Tôi nắm lấy cơ hội, không ngừng đưa người của mình thâm nhập doanh nghiệp, ngày đêm tích lũy kinh nghiệm và mở rộng qu/an h/ệ.
Đổi lại, tôi sẽ hợp tác cùng hắn thông báo chia tay với hai gia tộc khi dự án kết thúc.
Bạch Tuyết ngày càng chăm học, dậy sớm thức khuya, say sưa như muốn chui vào trang sách.
Một ngày hè oi ả tiếng ve kêu râm ran, kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến.
Tôi hủy hết các cuộc họp, đưa cô bé đến trường thi, ôm ch/ặt cô bé trước cổng trường.
"Cố lên, đừng căng thẳng."
Nhìn thiếu nữ tay cầm túi đựng bút trong suốt bước đi nhẹ nhàng, lâu lắm rồi tôi mới thả lỏng, tranh thủ xem bình luận trực tiếp.
Trên bình luận có viết.
Trong nguyên tác, tôi chu cấp cho cô bé đi học nhưng không quan tâm tâm lý kịp thời.
Sự ngưỡng m/ộ m/ù quá/ng khiến cô bé như chú chim non đuổi theo đại bàng, xem Cố Tây Từ là "đại bàng" của mình.
Trong sự "bảo vệ" và "sủng ái" của Cố Tây Từ, cô bé càng lún sâu, ngày đêm chỉ nghĩ cách đấu với tôi, làm sao để chúng tôi hủy hôn.
【Nữ chính đi thi đại học cũng vô ích, vào đại học chưa bao lâu đã bỏ học cưới Cố Tây Từ, sau này đẻ liền ba năm, chắc quên cả cổng trường quay hướng nào.】
【Không hẳn, nguyên tác Bạch Tuyết năm cuối cấp đã lén yêu đương với Cố Tây Từ, bỏ bê học hành. Bạch Tuyết bây giờ khác rồi, xếp hạng khảo sát luôn trong top 50.】
Tôi không để ý đến suy đoán của bình luận.
Tôi tin cô bé sẽ không phụ công sức và nỗ lực của bản thân.
...
Mùa hè kết thúc trong tiếng mưa rào và ve sầu, Bạch Tuyết nhận được giấy báo đỗ vào một trường 985 khá tốt.
Những dòng bình luận đột ngột gia tăng nhắc nhở tôi: Cốt truyện then chốt tiếp theo sắp bắt đầu.
Cha mẹ và em trai Bạch Tuyết đã tìm đến ký túc xá đại học của cô bé.
12
Đôi vợ chồng l/ưu m/a/nh này khóc lóc thảm thiết trước cửa phòng ký túc, đứa con trai cưng của họ thi đậu cấp ba thiếu một điểm, cần ba vạn tiền đóng học.
"Tuyết à, mẹ cũng không muốn làm phiền con. Nhưng ông vừa mổ xong, bố con lại ốm, nhà thật sự không còn đồng nào."
Bố Bạch Tuyết vừa cấp c/ứu tai biến xong, thở dốc ngồi bệt dưới đất.
Tóc ông ta đã bạc trắng, nếp nhăn trên mặt khiến trông già hơn cả chục tuổi.
"Bố mẹ nuôi con lớn khôn, chỉ tính tiền ăn uống cũng đáng hai mươi vạn rồi!"
"Bố mẹ già cả rồi, nhưng thằng em con còn nhỏ, nó không thể thất học..."
Khi tôi đến nơi, đã thấy Cố Tây Từ khoác áo vest lên người Bạch Tuyết, đang định rút thẻ ngân hàng từ túi quần.
【Tiểu thư nhanh ngăn hắn lại! Chính vì Cố Tây Từ trả hai mươi vạn này mà Bạch Tuyết đồng ý kết hôn đấy!】
【Sau khi cưới không bao lâu cô ấy đã có th/ai. Họ Cố nói học máy tính có bức xạ, không cho tiếp tục học, trực tiếp đến trường làm thủ tục thôi học cho cô ấy.】
【Quả nhiên, vận mệnh không ban tặng vô cớ.】
Tôi vội bước tới, đ/è tay Cố Tây Từ lại.
Dùng một tấm thẻ đuổi gia đình họ Bạch đi, chỉ khiến cô bé bị hút m/áu không ngừng.
Bạch Tuyết mặt tái mét: