Sau khi chị gái bị bắt nạt

Chương 3

12/06/2025 02:48

Ngoài mấy người lớn tuổi, còn có chị họ ngái ngủ trong bộ đồ ngủ và anh họ mắt nhắm mắt mở.

Rồi, dưới sự động viên của mọi người, chị gái bắt đầu kể lại những gì đã trải qua.

Trong hai năm đầu kết hôn, lão già này giả vờ rất khéo.

Khéo đến mức chị gái bắt đầu nghi ngờ tính x/á/c thực của những lời đồn.

Cho đến khi sinh con xong, mọi chuyện dần trở nên bất ổn.

Ví dụ như lúc chị nấu cơm, lão già sẽ lặng lẽ xuất hiện phía sau, đặt tay lên vai chị, nói mấy chuyện vớ vẩn.

Rồi dần dần bắt đầu sờ eo, lén nhìn chị cho con bú.

Thế là chị gái bắt đầu tránh mặt hắn một cách có ý thức.

Không thể tiếp xúc thân thể, lão già chuyển sang quấy rối ngôn từ.

Thường xuyên nói những câu đi/ên kh/ùng.

Kiểu như: "Giá ta trẻ lại hai mươi tuổi, nhất định không buông tha cho con".

"Ta nhớ con lắm, tối nay đến phòng ta".

Hoặc chuyển mấy bài viết vớ vẩn về Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, nói mối tình cha chồng - con dâu vốn có từ xưa; đây là truyền thống, bla bla... để tẩy n/ão chị gái.

Nghe đến đây.

Chị họ suýt sặc sữa đậu, bố tôi lắc đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm "Đồ đi/ên".

Chuyện còn đi/ên hơn ở phía sau.

Có lẽ ban đầu còn nể con trai, lão già chưa dám làm quá.

Thêm việc chị gái tan làm về là đóng cửa phòng, kèm con học cũng trong phòng con.

Hầu như không ra phòng khách.

Lão già không có cơ hội ra tay.

Cho đến một ngày, Triệu Thành Tài đi công tác xa, bà già dẫn cháu đi siêu thị.

Chị gái đi làm về mệt, đặt lưng lên giường là ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, chị cảm thấy có người lẻn vào phòng.

Bỗng gi/ật mình tỉnh giấc.

Thấy lão già mỗi chiếc quần l/ót đứng cười nhếch mép đầu giường.

Chị gái hét bảo hắn cút đi.

Hắn lại cười khềnh khệ, giang tay đổ ập vào người chị.

Chị gái hoảng hốt, tay chân đ/ập túi bụi.

Nhưng vô dụng.

Hắn dùng sức đ/è chị xuống giường.

Cuối cùng, chị gái cắn mạnh vào tai hắn, nhân lúc hắn đ/au đớn liền chạy thoát.

Trốn ở nhà bạn thân.

Mãi đến khi Triệu Thành Tài về, chị mới dám về nhà.

Chị muốn nói với Thành Tài, nhưng không biết mở lời thế nào.

Lão già nắm được tâm lý này, tỉnh bơ nhìn chị với ánh mắt khiêu khích.

08

"Rầm!"

Bố tôi đ/ập vỡ tan tách chiếc cốc.

"Đồ già không chịu ch*t!"

Ông gào lên, "Sao không ra đường cho xe tông ch*t hả? Đồ vô liêm sỉ!"

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nổi gi/ận như vậy.

Chị họ và anh họ liên tục thốt lên "Vãi cả c/ụt".

Mẹ tôi đỏ hoe mắt, ôm chị gái khóc nức nở.

Bác cả dập tắt điếu th/uốc vào gạt tàn, nhe răng nói: "Thằng chó đẻ này, không l/ột da nó thì nó tưởng nhà ta dễ b/ắt n/ạt sao?"

Nói rồi, bác rút chìa khóa xe phóng đi.

Cả nhà hộ tống theo sau.

Năm chiếc xe nối đuôi hùng hổ tiến về nhà hắn.

Kết quả chẳng có ai ở nhà.

Hỏi hàng xóm mới biết cả nhà đã đi viện, chưa về.

Bệ/nh viện thì nhiều.

Cả nhà vận dụng qu/an h/ệ, hỏi han khắp nơi, chẳng mấy chốc đã x/á/c định được vị trí của chúng.

Lập tức quay đầu hướng đến đó.

Một đoàn người ào ạt xông vào phòng bệ/nh.

May thay, trong phòng của hai cha con này chỉ có thêm một đôi vợ chồng trẻ.

Tôi bước đến nói: "Xin lỗi, lát nữa có thể hơi ồn, mong hai người thông cảm".

Cô gái kia vẫy tay: "Không sao không sao, em viêm dạ dày nhẹ thôi, không sợ ồn".

Quay mặt liền t/át chồng, mắt sáng rực: "Nhanh lên, đỡ em ngồi dậy coi!".

Bảo vệ cũng đến rất nhanh, hỏi chúng tôi định làm gì.

Anh họ tôi xoè ra phong bì dày cộp đưa cho hắn, nói: "Anh yên tâm, bọn em không làm lo/ạn đâu. Nếu có hư hỏng gì, cứ trừ vào đây, thừa không đòi lại, thiếu chắc chắn đền bù".

Bảo vệ cầm phong bì ngập ngừng.

Đúng lúc đó, một người trông như giám đốc vẫy tay gọi bảo vệ sang bên, rồi gật đầu với bác tôi.

Chúng tôi hiểu ý, mọi chướng ngại đã được dẹp bỏ.

Tôi nhe răng cười lạnh với cái x/á/c ướp băng bó kia, đôi mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này, tôi mới để ý chân trái hắn bó bột, hình như g/ãy xươ/ng.

Nhưng tôi đâu có đ/á/nh vào chân hắn.

Chuyện này về sau nghe mới buồn cười.

Sau khi tôi đi, lão già trút gi/ận lên bà già.

Bà ta chạy trối ch*t, hắn đuổi theo.

Kết quả trượt chân ngã g/ãy chân.

Lúc đó tôi không biết, cứ tưởng hắn giả vờ.

Trong lòng gi/ận sôi.

Tự nhiên như Võ Tắc Thiên goá phụ - mất hết Lý Trị (lý trí).

Tôi chộp lấy bình giữ nhiệt bên cạnh, đ/ập mạnh vào chân trái hắn.

"Mày giả vờ tiếp đi!"

"Á!!!!"

Lão già đ/au đến mức bật ngồi dậy, tay quờ quạng, mắt lồi như sắp rơi.

Thấy hắn diễn còn giống thật, tôi càng đi/ên tiết.

Lại một nhát nữa đ/ập xuống.

"Tao bảo mày giả vờ!"

Lần này, hắn c/âm luôn.

Ôm chân lăn xuống giường, bò lổm ngổm về phía cửa.

Bác tôi đứng chắn ở đó.

Nhìn hắn đến gần, bác giơ chân đạp mạnh lên đầu: "Đồ gia súc già! Mày dám làm chuyện này? Coi như nhà ta ch*t hết rồi sao?"

Bác tôi lạnh lùng nhìn xuống, gót giầy xoáy mạnh: "Tao hỏi mày đấy, giả c/âm làm gì?"

Lão già không dám ngẩng mặt, hai tay khoa lo/ạn xin tha.

"Đồ vô dụng chỉ biết hù doạ người nhà!"

Bác tôi đ/á hắn lăn ra góc, quen tay rút điếu th/uốc châm lửa. Vừa mới phà khói, y tá bên cạnh trợn mắt:

"Trong viện cấm hút th/uốc!"

Bác tôi vội vàng xin lỗi, rồi cúi xuống bóp mồm lão già, ấn tàn th/uốc đỏ rực vào miệng.

Lão già gào thét, chân tay quẫy đạp lo/ạn xạ.

Trong lúc đó, tôi để ý Triệu Thành Tài đang co ro góc phòng.

Cha hắn bị đ/á/nh, hắn không những không hé răng, còn chui đầu vào chăn giả vờ tàng hình.

Tôi chợt nhớ cảnh chị gái lần đầu dẫn hắn về ra mắt, bố mẹ khó chịu, đến bữa cơm cũng không cho lên bàn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm