Tôi thở dài: "Hôm nay mẹ đưa Viên đi nhé." lái xe đưa gái tàu cao tốc, bà sẵn ở đó. xin nghỉ phép dài ngày đưa Viên đi Nam du lịch.
Đơn ly hôn hẳn tay Hoài Niên. ta gọi liên tục, từ "Em rồi sao" "Anh xin lỗi, tha thứ cho đi". mình đổi Mọi việc giao cho sư Đặng, từ nay tôi và Hoài Niên chỉ đối thoại qua sư.
Ngày thứ 12 ở Nam, Viên hỏi: "Mẹ ơi khi nào về nhà?" mỉm cười: "Con chơi không vui sao?" chứ!" Con má đen nhẻm rồi này!"
Tiếng chuông của sư Đặng vang lên: "Bên kia cử sư, chúng ta có thể đàm phán." Cúp máy, tôi nói gái: "Về thôi."
13
Nếu quay ngược gian 7 năm, tôi và Hoài Niên đều không ngờ có ngày ngồi đối chất này. ta đứng phắt dậy khi tôi, mặt hốc hác bộ râu lởm chởm, hoàn toàn khác hình tượng thanh lịch ngày xưa. tôi trang điểm chỉn rạng rỡ.
"Châu Tuế!" r/un r/ẩy: "Em thật á/c! biết mọi chuyện, tìm điều tra sản... tất đều là kế hoạch sẵn!"
"Cũng lạnh lùng đáp. Luật sư Đặng đẩy tập sơ "Thân chủ tôi yêu cầu nuôi và phân chia sản." ra chồng chứng cứ: "Căn hộ, xe hơi m/ua cho cô Kiều... đều là sản chung vợ chồng."
Tống Hoài Niên gừ: hết! Nhưng tôi không ly hôn! Bảy năm chung sống, em biết tôi đối xử tốt nào. Viên? cho chưa?"
Tôi chăm chú nhìn anh: "Lúc tình, chưa?"
Mặt biến sắc: "Chúng ta nói chuyện được không?"
"Sao? Dám làm không dám nhận?" từng chữ đanh "Anh còn mặt mũi nào nhắc Viên? Hôn nhau cô mầm non mặt con, cảm kí/ch th/ích lắm hả? Lúc sao không hôm nay?"
Tống Hoài Niên đ/ập bàn: "Con điệu quyến rũ tôi! Nó lợi Viên để tiếp cận! và nó chỉ là tình đêm, em mới là vợ chính thức!"
Tôi nhìn người lạ: "Đúng là ngày tôi m/ù quá/ng mới anh."