“Sao lại dẫn cô dâu đi thế này!”
“Đêm tân hôn không thể để cô dâu bỏ đi! Phải ở lại nhà chứ!”
“Đúng rồi! Chúng tôi còn chưa trêu phòng cưới nữa!”
“……”
Bác tôi thấy tình hình nguy cấp, lập tức rút thẻ cảnh sát trong túi:
“Các người làm gì đây? Tụ tập gây rối hả?”
Anh họ cũng ra oai, chỉ tay về phía đầu làng:
“Ngoài kia toàn cảnh sát đến dự đám cưới đấy! Muốn vô trà nước chuyện trò không?”
Lần này họ sợ hãi, không dám tiến lên nữa.
Thực ra chuyện này cũng chẳng liên quan đến họ, dân làng đâu ai rảnh hơi đòi đ/á/nh đ/ấm làm gì cho mệt.
Chỉ có nhà Châu Tề là sốt ruột.
Mẹ Châu Tề vẫn giữ vẻ nịnh nọt, vẫy tay với tôi:
“Các Các à, vài hôm nữa mẹ bảo Châu Tề qua đón con nhé! Về nhà mẹ gói bánh chưng cho con ăn!”
Nói xong bà còn quay ra dỗ dành đám đông:
“Không sao! Cô dâu mới chỉ nhớ nhà thôi, về thăm hai hôm là xong!”
“Mọi người giải tán đi! Giải tán đi!”
Đáng nể thật, hai mẹ con nhà này đều đ/áng s/ợ.
Không! Cả cái làng này đều đ/áng s/ợ!
Họ hoàn toàn không nhận ra những “hủ tục” này là phạm pháp, tất cả đều tỏ ra vô sự.
Thật ng/u muội, lại càng đáng thương.
Tôi nhìn về phía Châu Tề.
Hắn đang nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt hối h/ận và h/oảng s/ợ không giả vờ được.
Nhưng đã muộn rồi.
Hắn đã khiến tôi chịu nhục.
Hắn sẽ bị xe tông.
Tôi thu lại ánh mắt c/ăm h/ận, nhìn về phía bố.
Tóc ông đã bạc quá nửa, nhưng vòng tay ôm tôi vẫn vững chãi, bước đi kiên định.
“Bố, mẹ, con xin lỗi.”
Thì thào xong câu, tôi vùi mặt vào cổ bố.
Không biết họ có nghe thấy không.
…
10
Sáng hôm sau.
Châu Tề quỳ gối trước cổng nhà tôi.
Hắn lại trở về là Châu Tề ngày xưa.
Như thể con người trong đám cưới không phải hắn.
“Các Các anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Hôm đó anh say quá!”
“Bố mẹ xin lỗi! Anh thề từ nay không đụng đến giọt rư/ợu!”
“Các Các đ/á/nh anh đi! Anh đáng ch*t! Anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa!”
“Các Các! Em…”
Mẹ tôi không chịu nổi, mở cửa quát:
“Cút! Đừng có mà khóc lóc trước cửa nhà tôi!”
Mẹ tôi là giáo sư đại học danh tiếng, vốn điềm đạm dịu dàng.
Tôi chưa từng thấy bà như thế này.
Cũng… đáng yêu đấy chứ?
Hàng xóm đi qua đều gi/ật mình.
“Cô Lâm, chuyện gì thế ạ?”
Mẹ tôi: “Ăn mày đấy! Áo quần chỉnh tề mà lại đi ăn xin.”
Hàng xóm liếc nhìn Châu Tề đang thổn thức: “Nhà tôi còn dư hai cái bánh bao…”
“……”
Châu Tề còn biết x/ấu hổ, đứng dậy bỏ đi.
Hôm sau, hắn lại đến.
Lần này không phải để xin lỗi, cửa nhà tôi bị đ/ập rầm rầm.
“Tư Các! Em ý gì thế?!”
“Chuyện riêng của đôi ta sao em lại tống lên công ty?! Anh bị đuổi việc rồi! Có phải em bảo sếp đuổi anh không?!”
Đúng là diễn viên kịch c/âm! Biến sắc nhanh hơn cả múa mặt nạ Tứ Xuyên!
Lần này bố tôi ra mở cửa:
“Là tôi đuổi cháu đấy! Có vấn đề gì sao?”
Châu Tề thấy bố tôi, cúi gằm mặt xuống, giọng nhỏ dần:
“Chú ơi… chú hơi lạm dụng chức quyền rồi…”
“Ồ?” Bố tôi mỉm cười: “Cháu quên mình vào công ty này bằng cách nào rồi à? Không phải Các Các năn nối xin cho cháu sao?”
“Cháu có bao nhiêu năng lực, không tự biết à?”
“Nếu thật sự muốn lạm quyền, cả làng các cháu đều không thoát đâu.”
“Cháu nên cảm ơn vì đêm đó, con gái tôi không sao.”
Châu Tề choáng váng.
Hôm nay hắn mới biết, công ty hắn làm chỉ là công ty con trong tập đoàn nhà tôi.
Trước đây tôi nói dối là nhờ bạn quen biết lãnh đạo.
Châu Tề chỉ biết nhà tôi giàu.
Nhưng không biết giàu cỡ nào.
May mà hắn không biết.
…
Châu Tề không đến nữa.
Vì bố tôi đưa ảnh hắn cho bảo vệ khu đô thị, nói đây là kẻ t/âm th/ần.
Thế là hắn chuyển sang gọi điện cho tôi.
Tôi chặn số này, hắn dùng số khác.
Phát đi/ên.
Giờ tôi chỉ muốn t/át vài cái vào mặt mình ngày xưa.
Đúng là mắt đi/ếc tai ngơ mới yêu phải thứ người như Châu Tề.
11
Bảo hiểm của bố mẹ Châu Tề bị c/ắt, cả nhà hắn vẫn trơ trẽn đến tìm tôi.
Châu Tề giờ mất hết liêm sỉ.
Dẫn bố mẹ đến khóc lóc trước khu đô thị nhà tôi. Nói tôi bất hiếu, đàn bà hư hỏng.
Bà ta tưởng đang ở đầu làng sao?
Dân cư ở đây toàn người có học, chẳng thèm để ý.
Tôi thuê luật sư kiện họ phỉ báng, h/ủy ho/ại danh dự. Tôi còn đ/ộc thân, kiện là thắng.
Ba người bị tạm giam 5 ngày.
Nhưng điện thoại tôi vẫn nhận tin nhắn của Châu Tề.
Đủ loại khẩn cầu, khổ nhục kế.
Tôi tê liệt.
Sao hắn cứ nhất định bám cây này? Thiếu gì đại gia, cứ vồ lấy mỗi mình tôi?
Phải rồi, còn đại gia nào ng/u ngốc như tôi để bị lừa chứ?
Nghe nói Châu Tề thất nghiệp dài dài. Bố mẹ hắn bị dân làng tẩy chay.
Giờ cả nhà sống trong căn phòng thuê tồi tàn.
Kẻ x/ấu cùng đường, biết đâu sẽ làm chuyện đi/ên rồ…
Sau một tháng “truy sát tình cũ”, Châu Tề lật mặt.
Hắn dọa có video hai đứa ở chung.
[Tư Các, tao tung clip này lên mạng xem mày còn mặt mũi nào!]
Tôi bình tĩnh gõ: [Mày muốn gì?]
[Đưa tao một trăm triệu, tao xóa hết, không quấy rầy nữa.]
Trong lòng tôi reo vui.
Đây chính là tống tiền tự thú!
Tôi lưu lại toàn bộ chat.
Châu Tề, mày học hành đổ sông hết rồi.
Mày có biết mình đang phạm tội gì không?
…
Tôi không mềm lòng: [Mày phải xóa video trước mặt tao.]
Chưa đầy giây, hắn trả lời: [Được.]
Hẳn là hắn mong được gặp tôi lắm.