Tôi được bố nuôi vớt lên từ con sông. Mẹ nuôi thường chỉ vào chúng tôi mà ch/ửi m/ắng: 'Nói mau, nó có phải đứa con hoang mày đẻ ngoài luồng không?' Tôi sống trong e dè, sợ hãi. Cho đến năm mười bốn tuổi, bỗng một ngày bố mẹ đẻ áo quần bảnh bao tìm đến. Họ khóc lóc đòi tôi nhận tổ tông...

1

Từ thuở nhớ được chuyện, tôi đã biết mình không phải con ruột. Mỗi lần làm mẹ nuôi gi/ận, bà lại quát: 'Cha mày quả là đồ vo/ng ân bội nghĩa, lúc tao về ngoại đã vớt mày lên từ sông!'

'Giá như lúc ấy tao ném mày xuống, nuôi mày đến giờ tóc tao bạc trắng nửa đầu.'

Bố nuôi lúc nào cũng cười dỗ bà: 'Đâu có, dù tóc bạc trắng em vẫn là mỹ nhân đẹp nhất vùng.'

Mẹ nuôi trừng mắt: 'Lại giở trò nịnh nọt!' Nhưng nét mặt đã dịu xuống phân nửa.

Thuở ấy nghèo khó, những lời ngọt ngào của bố nuôi là thứ đường mật hiếm hoi trong cuộc sống. Tôi sớm biết mình chẳng được lòng mẹ nuôi. Hai anh trai được tha hồ bắt chim bắt cá, còn tôi phải quanh quẩn việc nhà. Bà chê tôi cầm chổi không vững, cơm nấu khê, quần áo giặt chưa sạch. Bà luôn m/ắng: 'Ngoài ăn hại, mày còn làm được trò trống gì?'...

Bên hông nhà có mảnh vườn nhỏ. Bóng cây che khuất nên trồng gì cũng èo uột. Mẹ nuôi lúc nào cũng chê bai. Tôi nghĩ mình chính là mảnh đất cằn cỗi ấy - chẳng bao giờ đón nắng, bón bao phân cũng chẳng ra trái. Đứng đó chỉ thêm chướng mắt.

Vì biết ng/uồn gốc của mình, tôi luôn muốn tìm về con sông ấy. Nhưng mẹ nuôi cấm tiệt, bà vung vá múa may dọa: 'Đó không phải chỗ mày được đến! Dám đi tao đ/á/nh g/ãy chân!' Nhưng lòng tôi vẫn canh cánh.

Một hôm nhân lúc mẹ đi vắng, tôi hỏi đường chị Chiêu Đệ rồi chạy về phía dòng sông. Đường chị chỉ chẳng chuẩn, khi lần mò tới nơi trời đã nhá nhem. Tiếng chim lạ vang lên n/ão nuột trên ngọn cây. Mặt nước đen ngòm cuộn sóng vỗ vào chân. Gió đêm thổi tan đám lau sậy, lộ ra chiếc khăn bọc hoa mẫu đơn mắc kẹt. Liệu bên trong có đứa trẻ bị bỏ rơi như tôi?

Tôi dùng cành khô gạt khăn bọc lại. Ngây thơ không biết sợ, tôi lật tấm vải mục nát để tìm. Đúng lúc ấy, tiếng quát như sấm vang lên sau lưng: 'Doanh Kiều Kiều, mày muốn ch*t à?'

2

Là mẹ nuôi. Tôi gi/ật mình, khăn bọc tuột khỏi tay, gợn sóng loang lổ như nhịp tim đ/ập lo/ạn. Bà chạy tới, nhặt cành cây quất vào người tôi.

'Tao đã dặn sông nước không phải chỗ mày tới chưa?'

'Tao đã nói đ/á/nh g/ãy chân mày chưa?'

'Trẻ con yếu bóng vía, mày không sợ ch*t à?'...

Cành khô g/ãy lịch bịch. Mẹ nuôi bẻ ngọn lau định đ/á/nh tiếp thì bà Chu hàng xóm cầm đèn pin tới.

'Thôi đừng đ/á/nh nữa, đưa cháu về kẻo hoảng.' Tôi núp sau lưng bà Chu. Bà xoa đầu tôi: 'Đừng trách mẹ, nghe tin cháu ra sông bà ấy sốt cả ruột.'

'Giày dép quên cả đi.'

Tôi mới để ý mẹ nuôi đi chân đất, mu bàn chân loang lổ vết xước. Bà túm tai lôi tôi về: 'Còn dám trốn! Tao lo cho nhà chứ không phải lo cho mày!'

Trước khi rời bờ sông, tôi ngoái nhìn lần cuối. Trong màn đêm, hoa mẫu đơn trên khăn bọc như vũng m/áu đông cứng. Gió thổi vi vu, khăn vải lại chìm vào lau sậy. Giá như năm xưa bố nuôi không vớt tôi lên, có lẽ tôi cũng như đứa trẻ trong khăn bọc ấy - mục rữa trong đám lau.

Trên đường về gặp nhiều người đi tìm. Bí thư xã xách lưới cá dọa: 'Trẻ con ra sông là bị thủy quật ghì chân ch*t đuối đấy!'

'Lúc đó phải dùng lưới vớt lên, biết chưa?'

Về đến nhà, mẹ nuôi còn định đ/á/nh. Bố nuôi hớt ha hớt hải chạy về ngăn lại: 'Coi chừng đ/au tay!'

'Em ngồi xuống đây, anh nhặt gai giùm.' Ông quỳ xuống xem chân bà. Mẹ nuôi trợn mắt: 'Cứ nuông chiều nó thế, có ngày lên mặt trăng!'

'Chân em không sao, anh đi xin chén nước phù của bà tiên Hà đi.'

Bố nuôi là người duy vật: 'Toàn m/ê t/ín d/ị đo/an.'

Mẹ nuôi đ/á vào ng/ực ông: 'Bảo đi thì đi! Thà tin có còn hơn không! Mấy năm trước con nhà họ Trương...'

Bố nuôi mặt biến sắc: 'Được rồi, anh đi ngay.'

'Kiều Kiều, ra nhặt gai giùm mẹ, bà ấy đ/au lưng không cúi được.'

Lòng bàn chân mẹ găm đầy gai, có cái dài tới một phân. Khi nhổ ra, m/áu ứa đỏ tay, nóng hổi khiến tôi oà khóc. Mẹ nuôi quát: 'Nhà chưa có người ch*t, khóc cái gì?'

Tôi ngước nhìn: 'Mẹ ơi, có đ/au không? Con xin lỗi...'

'Giờ mới biết sai, lần sau dám ra sông nữa tao đ/á xuống cho cá ăn thịt!'

Tôi bị ép uống thứ nước phù mùi lạ, đêm ấy vẫn gặp á/c mộng. Mơ thấy lật tấm khăn bọc, bên trong hiện ra khuôn mặt...

3

Chính là tôi.

Tôi hét lên, đạp mạnh hai chân. Nghe ti/ếng r/ên đ/au. Là anh hai hơn tôi ba tuổi. Trong ánh trăng mờ, anh xoa bụng mắt sáng rực: 'Mày thực sự bị m/a ám à?'

Tôi gi/ật mình: 'Sao anh ngủ giường em?'

'Tao mạng Hỏa, dương khí thịnh!' Anh vỗ ng/ực tự hào, 'Mẹ bảo tao nằm đ/è bớt âm khí cho mày.'

Anh hai vốn gan lì, lại thích những thứ rùng rợn: 'Mày thấy mặt m/a chưa? Dài như cái đò/n gánh không?'

'Răng có xanh lè không?'...

Anh hỏi không ngừng, thật ồn ào.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Thức Tỉnh, Chồng Đẹp Trai Và Con Ngoan, Tôi Cười Mà Nhận

Chương 18
Tôi là Omega độc ác trong truyện ABO ngọt ngào, kẻ chuyên đối đầu với nhân vật thụ. Suốt thời gian bị cốt truyện thao túng, tôi ghét bỏ chồng, bỏ bê con cái, biến gia đình êm ấm thành bãi chiến trường. Ngày tôi thức tỉnh, tôi hối hả chạy về nhà. Đồng thời, những dòng bình luận lướt ngang trước mắt: “Bao giờ Lê Thính Ngô mới biến mất? Ngán cái vai phản diện rẻ tiền này lắm rồi!” “Có chồng đẹp trai con ngoan mà không biết giữ, đúng là não đầy bã đậu!” “Chính hắn khiến Bùi Tịch Hàn và Bùi Tinh Nguyên hắc hóa thành phản diện, gây biết bao rắc rối cho cặp đôi chính.” “Lê Thính Ngô ngu xuẩn, một ván bài tốt mà đánh hỏng bét. Mau biến khỏi truyện đi!” “+1, đừng hại người khác nữa” Hơi thở gấp gáp sau cuộc chạy đua vẫn chưa thể lắng xuống. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy đứa con trai đáng thương đứng lặng trong bóng tối. Tôi quỳ xuống ôm chầm bé cưng, đặt vài nụ hôn lên má bé. Giữa lúc ấy, chồng tôi về tới cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin. Tôi đứng dậy lôi anh lại.. Chồng đẹp trai phải được hôn một tỷ cái!
764
10 Chúc Ninh Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm