Càng lên cao càng hoang vu, đến cây khô cũng chẳng còn, chỉ thấy đ/á trọc lốc, lưng chừng núi thấp thoáng căn lều gỗ xiêu vẹo.

Chu Châu càu nhàu: "Chỗ q/uỷ quái này mà có người ở, chẳng lẽ là sơn tặc?"

Bên cạnh văng vẳng tiếng đáp: "Ồ? Tiểu cô nương còn biết mặt bọn gia này?"

Trời đất q/uỷ thần ơi, Chu Châu đúng là miệng thiệt như điềm gở.

Mấy gã mặt mày gian trá nhảy ra vây quanh chúng tôi: "Hai ả con gái này da thịt mềm mại thật."

Tôi cùng Chu Châu run như cầy sấy, ôm ch/ặt lấy nhau.

Nước mắt chảy thành hai vệt trắng trên khuôn mặt đen nhẻm.

Khi bàn tay chúng sắp chạm tới, Chu Châu đột nhiên bước ra hét lớn:

"Khoan đã!"

"Ta là Đích nữ, các ngươi không được phép dưới phạm thượng!"

Gã nhỏ thó như khỉ ngơ ngác: "Đại ca, Đích nữ là gì thế?"

Lão Đại phập phồng lỗ mũi, gương mặt thoáng nét hoài niệm: "Con chính thất sinh ra gọi là Đích nữ."

"Năm xưa ta vì là con thứ bị Đích tỷ Đích huynh ứ/c hi*p, đường cùng mới lên núi làm giặc."

Nói đến đây hắn nhớ chuyện xưa, ánh mắt lóe lên h/ận ý.

"Vốn định để các ngươi sống, nhưng đã là Đích xuất thì đừng trách ta tà/n nh/ẫn."

Lạy trời, cái miệng đ/ộc của Chu Châu hôm nay hại ch*t người.

Gã khỉ nào đó lôi ra con d/ao cùn, nịnh nọt dâng lên Lão Đại.

Lão Đại cầm d/ao, giọng đượm buồn: "Đại đ/ao của ta chẳng gi*t kẻ yếu."

Chu Châu mừng rỡ, kéo tôi định chuồn thẳng.

Lão Đại thò tay vào ng/ực mò mẫm, nâng niu rút ra chuỷ thủ.

"Nhưng ta còn có tiểu đ/ao."

Trong tích tắc nguy nan, Chu Châu lại hét lên:

"Lại khoan đã!"

06

"Nàng ấy là Thứ nữ, xin đại ca tha cho."

Nói rồi đẩy tôi ra ngoài, khóc nức nở.

Lòng tôi chạnh động, nhưng chẳng nhiều.

Dù sao cũng là nàng gây họa trước.

Lão Đại xúc động, quăng cả chuỷ thủ: "Trên núi này chỉ có hai ta là đồng cảnh thứ xuất."

Nắm tay tôi kể lể chuyện xưa bị Đích mẫu ng/ược đ/ãi .

Im lặng hồi lâu, tôi hỏi:

"Ý ngài nói, Đích mẫu không cho ngài ăn sáu bữa mỗi ngày, nên ngài tức gi/ận ăn sạch lương thực cả nhà, rồi bà ta đ/á/nh nên ngài bỏ đi?"

"Các vị thử nghĩ, với đứa trẻ mười tuổi, một cái t/át để lại tổn thương tâm lý khủng khiếp thế nào!"

Gần ba mươi tuổi đầu mà Lão Đại khóc như trẻ con, nước mũi giàn giụa.

Tôi an ủi qua quýt: "Đừng kh/inh thường kẻ nghèo trung niên."

Lão Đại càng hưng phấn, siết ch/ặt tay tôi không buông.

"Muội muội, ta đã tỏ tường, hai ta là trời đất se duyên. Người ta nói thứ thứ hợp chính, nếu thành thân sinh con ắt là Đích xuất."

Liếc nhìn thân hình vạm vỡ của hắn, phải nói còn oai phong hơn cả phụ thân tôi.

"Thôi... thôi đi, thuở nhỏ ta bị heo cắn, dễ động kinh lắm."

Nhưng Lão Đại rõ ràng không hiểu ý từ chối, một mực cho là tôi thẹn thùng, lệnh tiểu đệ đưa tôi lên sào huyệt.

"Đúng dịp cho cái Đích nữ này tưng bừng hôn lễ tối nay."

Dứt lời, hắn vung đ/ao về phía Chu Châu.

Tôi hét lớn: "Khoan đã!"

Lão Đại suýt trẹo eo.

Tôi nói: "Hảo hán, tiểu nữ có một thỉnh cầu."

"Cứ nói."

Mắt lệ nhòa, tôi thổn thức: "Từ nhỏ bị Đích tỷ ứ/c hi*p, trong lòng uất ức chất chồng. Mong nàng ấy chứng kiến hôn lễ của chúng ta, để gh/en cho mà ch*t."

Lão Đại gật đầu lia lịa, khen ngợi sáng kiến của tôi.

"Muội muội quả là mưu trí, Đích tỷ ngươi thấy em gả được lang quân tuấn kiệt như ta, tức ch*t đi được."

Chu Châu nhăn mặt như búp bê vải, thì thào: "Lần này ta nhường ngươi đấy."

Thật cảm ơn nàng lắm lắm.

Lão Đại đột nhiên cười gằn hé hàm răng vàng khè.

Tiếng cười vang vọng núi rừng.

Gã khỉ g/ầy đang leo núi ngoái cổ nhìn, gãi đầu: "Lạ thật, rõ ràng nghe tiếng lợn lòi kêu mà."

Không thể nhịn nổi nữa.

Tôi lại giơ tay chặn Lão Đại đang đẩy tôi lên núi.

"Khoan đã."

Lão Đại gằn giọng: "Lại có chuyện gì?"

"Chớ kh/inh thường kẻ hàn vi, Đích tỷ m/ắng ta bao năm, ta muốn m/ắng lại cho hả gi/ận."

Lão Đại suy nghĩ, đồng ý, bảo tôi ch/ửi thậm tệ cho hắn hả dạ.

Tôi xông tới đẩy Chu Châu ngã chúi: "Cái này trả th/ù ngươi gi/ật tóc ta năm nào."

Đẩy thêm cái nữa: "Cái này đền bù vụ ngươi vẽ rùa lên áo ta."

Lại đẩy: "Trả n/ợ miếng bánh ngươi cư/ớp."

"Đền mạng cái tài trèo cây nhanh hơn ta."

Hai chúng tôi càng lùi xa, thấy Lão Đại còn đứng vỗ tay, liếc nhau một cái quay đầu bỏ chạy.

Gió rít bên tai, sau lưng như có hơi lạnh đuổi theo.

Không dám ngoái lại, bọn cư/ớp gào thét đuổi theo, tiếng cười quái dị vang dội.

May sao dạo này luyện chân chạy nhanh, trong cơn nguy biến còn vượt sơn tặc vài phần.

Chu Châu vừa chạy vừa khóc: "Ta không chạy nổi nữa, đợi với..."

Tôi tức đi/ên, kéo nàng chạy: "Ai bảo ăn nhiều như heo? Không nhanh chân chúng bắt làm thịt đó!"

Vừa khóc vừa chạy đến bờ suối, bọn cư/ớp cầm đ/ao đuổi sát nút.

Dân làng lánh nạn đang múc nước, thấy đ/ao ki/ếm liền lùi xa.

Bọn cư/ớp đắc ý cười nham hiểm.

07

Tôi chợt nảy ra kế hay.

Hướng đám đông kêu to: "Hương thân à, bọn sơn tặc này giấu lương thực đầy kho, sợ ta tiết lộ nên đuổi gi*t diệt khẩu!"

Hai chữ "lương thực" khiến mọi người trợn mắt. Dân lánh nạn nhìn bọn cư/ớp như thấy vàng.

Trước hàng chục con mắt đói khát, tay Lão Đại r/un r/ẩy cầm đ/ao: "Các ngươi muốn gì?"

Bọn cư/ớp nghèo x/á/c xơ, chỉ mỗi Lão Đại có chuỷ thủ, đại đ/ao quên lượm dưới núi.

Đối mặt dân làng đói khát cầm cuốc gậy, chúng lập tức hèn.

Bọn cư/ớp định chạy, nhưng bị dân làng xông vào trói nghiến.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
2 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
7 Taxi Đêm Chương 16.
8 Đừng bỏ anh Chương 13
9 Bệnh Chương 42

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tôi là fan CP trong show giải trí

Chương 18
Tôi lén lút “chèo thuyền couple” trong chương trình tạp kỹ, ban ngày quay show, ban đêm làm đầu bếp. Vừa là tác giả, họa sĩ, vừa kiêm dựng video, cuối cùng tôi thẳng thắn luôn, trong lúc phát sóng trực tiếp của show thì trốn vào một góc "nấu ăn" điên cuồng. Cho đến khi máy quay vô tình lia qua, lộ ra đúng cảnh tôi đang vẽ một bức fanart nóng bỏng. Khán giả trên khung bình luận lập tức bùng nổ. Các fan couple đồng loạt kêu gào kinh ngạc: [Đại thần là chị sao?] [Đại thần tiên của giới chúng ta lại là phóng viên chiến trường!] [Ôi trời, đồng fan của tôi hóa ra là Hứa Điềm.] [A a a, vậy là những câu chuyện mà Đại thần Điềm viết đều là thật!!] Tôi bất lực chào qua camera: "Haha, chào mọi người, cái đó, ừm, cấm truyền tải và chỉnh sửa thương mại nhé." A a a a, tôi mất hết mặt mũi để sống rồi! Tôi phải xóa hết mấy bài viết đó ngay lập tức thôi!
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
647
DUNG HÒA Chương 7 HẾT
TẬN CÙNG TINH HÀ Chương 8 - HẾT