Kinh nguyệt đã không xuất hiện trong hai tháng, tôi đi khám phụ khoa.
Bác sĩ cầm tờ kết quả kiểm tra tôi vừa làm xong, đẩy gọng kính lên.
[Chồng em đâu? Không đi cùng?]
Tôi lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
[Anh ấy bận công việc, không có thời gian.]
Nữ bác sĩ ngoài bốn mươi nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm.
Tôi sợ hãi vô cùng, mong rằng không phải như tôi nghĩ.
[Đã có th/ai thì bảo anh ấy chăm sóc em chu đáo vào, công việc bận rộn mấy thì vợ vẫn là quan trọng nhất.]
Quả nhiên, tôi có th/ai!
[Th/ai nhi rất khỏe mạnh, kê thêm ít axit folic là được.]
Tôi mơ màng cầm lọ axit folic bác sĩ kê, ngồi trên ghế dài dưới tòa nhà bệ/nh viện.
Đang là đầu xuân, ánh nắng ấm áp chiếu xuống người, nhưng toàn thân tôi lạnh buốt.
Bởi vì tôi không có chồng, chỉ có một người bạn trai cũ.
Và chúng tôi vừa chia tay vào tuần trước.
Tôi không biết phải làm gì với đứa bé này.
Bỏ nó thì tôi không nỡ, thôi cứ tạm giữ lại vậy.
Không được thì sau này làm mẹ đơn thân vậy, cực khổ một chút cũng được.
——
Thứ hai tôi vẫn đi làm như thường lệ, Lục Thúy từ phòng làm việc bước ra, dừng lại trước mặt tôi.
Chúng tôi vừa chia tay thì anh ta đi công tác, quả nhiên không khác gì tôi tưởng tượng.
Anh ta vẫn nguyên vẻ như thế, không giống tôi vật vã suốt một tuần.
[Bản tài liệu này em làm hả? Muốn xem dữ liệu bên trong lệch lạc thế nào không.
Lục Thúy khi làm việc chính là như vậy, không chút nương tay.
Chúng tôi ở bên nhau hơn hai năm, chưa từng để ai phát hiện mối qu/an h/ệ của mình.
Ban đầu tôi bám đuổi mãi mới theo được anh ta, vốn tưởng có thể làm tan chảy trái tim băng giá của anh.
Tiếc thay, tôi đã không trở thành ngoại lệ của anh.
Đôi mắt sau mắt kính của Lục Thúy đang soi xét tôi, thấy tôi mất tập trung, giọng anh càng thêm nghiêm khắc.
[Tiền Tiểu Tiểu, qua mấy ngày nghỉ rồi mà người vẫn chưa tỉnh táo hả? Có cần anh cho em nghỉ thêm một ngày không!]
Anh ta cáu hơn mọi khi, tôi cũng không hiểu vì sao.
Dù anh không biết tôi mang th/ai con anh, nhưng phụ nữ mang th/ai dễ xúc động, trong lòng tôi vừa gi/ận vừa hơi sợ.
[Ừ, anh trai quán đêm đẹp trai quá, đến giờ vẫn làm em mê mẩn.]
Ánh mắt anh càng thêm lạnh lẽo, khóe miệng anh mím ch/ặt.
Tôi biết đó là biểu hiện vô cùng tức gi/ận, nhưng tôi chẳng sợ chút nào.
Lục Thúy mà dám quát nạt nữa, tôi sẽ cuốn gói ra đi.
Tôi không làm nữa!
Trong đầu đang lướt qua mẫu đơn xin nghỉ việc, thì Lục Thúy lại lên tiếng.
Ánh mắt anh phức tạp, còn hít một hơi thật sâu.
[Trước buổi trưa nộp cho anh.]
Điều này khác hẳn tưởng tượng của tôi, mỗi lần gi/ận dữ như vậy anh thường không thèm để ý hoặc tìm cách hành hạ tôi ở mặt khác.
Lần này lại bình tĩnh thế này, hẳn là thật sự không còn tình cảm gì nữa rồi.
Tôi cầm tài liệu lên, đây là bản tôi nhờ thực tập sinh Tiểu Liễu mới vào nộp hộ hôm thứ sáu tuần trước, hiện cô ấy do tôi hướng dẫn.
Tôi xem kỹ lại tài liệu, phát hiện dữ liệu này hoàn toàn khác với bản tôi làm.
May là trên máy tính vẫn còn bản lưu, tôi kiểm tra kỹ lại, x/á/c nhận không có vấn đề gì.
Đợi Tiểu Liễu từ phòng trà quay về, tôi tươi cười bước lại.
[Tiểu Liễu, hôm thứ sáu tuần trước cậu đã nộp giúp tôi tài liệu chưa?]
Ánh mắt cô ta có chút né tránh.
[Nộp rồi chứ.]
[Vậy sao? Tôi nhớ dữ liệu của tôi đều đúng, nhưng tổng giám đốc Lục lại bảo tôi làm sai.]
Tiểu Liễu đứng phắt dậy, mắt long lanh nước nhìn tôi, cúi đầu xin lỗi đáng thương trước mặt tôi.
[Chị Tiền em xin lỗi, em lỡ làm bẩn tài liệu, dữ liệu trên đó không đọc được nên em in lại một bản… không ngờ lại nhập sai dữ liệu…]
Ở công ty chúng tôi nhiều loại tài liệu như thế này, mẫu đều giống nhau, chỉ cần đổi tiêu đề và dữ liệu là in lại được, cô ta nói thế cũng không phải nói dối.
Tôi cười lạnh một tiếng.
[Thế sao không gọi điện hỏi tôi?]
Tiểu Liễu nhìn ra phía sau tôi, nước mắt cô ta rơi ngày càng nhiều.
[Em… em có gọi mà, nhưng không hiểu sao chị không nghe.]
Tôi đảo mắt, con tiểu tam này bắt đầu nói dối rồi.
Tuần trước tôi vội về nhà vứt hết đồ đạc của Lục Thúy, điện thoại lúc nào cũng để trong túi, hoàn toàn không có cuộc gọi nào của cô ta cả.
Tôi lật lại lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, tìm đến hôm thứ sáu tuần trước, đưa màn hình ra trước mặt Tiểu Liễu.
[Tự xem đi, cậu có gọi không?]
Giọng Tiểu Liễu nhỏ nhẹ, dường như hơi sợ hãi.
[Chị xóa rồi thì cũng không chắc được…]
Tôi đang định nói thêm, thì phía sau vang lên giọng Lục Thúy.
[Nhận lỗi của mình khó đến thế sao?]
Tôi không biết anh đang nói với ai, quay người lại định cãi, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Liễu.
[Cô ấy giao tài liệu cho cậu là vì tin tưởng cậu, cậu làm bẩn tài liệu đã là lỗi của cậu, cô ấy có thể từ chối nghe điện thoại của cậu ngoài giờ làm.]
Mặt Tiểu Liễu tái mét, ánh mắt cầu c/ứu nhìn tôi, tôi không thèm để ý.
Cô ta như bất cần, cũng không còn vẻ yếu đuối lúc nãy nữa.
[Thế cô ấy giao tài liệu cho một thực tập sinh như tôi, chẳng phải cũng có lỗi sao?]
Lục Thúy lạnh lùng liếc cô ta một cái.
[Cô ấy sai là sai ở chỗ giao tài liệu cho một người vụng về như cậu, chẳng lẽ thực tập sinh còn không làm nổi việc nộp tài liệu?]
Tiểu Liễu không nói gì được nữa, ánh mắt cô ta đầy h/ận th/ù nhìn tôi.
Tôi hơi hoang mang, rõ ràng anh ta nói cô ta mà! Liên quan gì đến tôi?
Cô ta gh/ét tôi hoàn toàn vô lý!
Chẳng lẽ chỉ vì anh ta đẹp trai?
[Đến phòng tài vụ nhận lương đi, chỗ chúng tôi không tuyển người ng/u ngốc.]
Lục Thúy vốn ăn nói cay nghiệt, khi còn ở bên nhau anh cũng thường như vậy với tôi, lần nào cũng khiến tôi tức phát đi/ên.
Không ngờ nhìn anh như thế với người khác lại cảm thấy khá đã.
Lục Thúy nói xong lại nhìn tôi, [Vào phòng làm việc một chút.]
Tôi không hiểu anh lại muốn làm gì, tìm phiền phức tôi sao?
Anh dựa vào ghế văn phòng, ánh mắt xuyên qua tròng kính nhìn thẳng vào tôi, tôi cảm giác anh sắp quát tôi.
Một phút trôi qua, tôi cảm thấy khắp người khó chịu.
Ngay khi tôi chuẩn bị lao ra khỏi cửa, Lục Thúy lên tiếng.
[Anh xin lỗi.]
[Cái gì cơ?]
Tôi ngẩng đầu lên kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Lục Thúy xin lỗi.
Anh dùng tay xoa trán, dường như có chút bất lực.