Hoa Dương ngồi bên kia, chén trà bốc khói được nàng đẩy tới.

Nàng chống cằm, vẻ mệt mỏi:

"Về kế hoạch trước kia của chúng ta, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?"

Ta lắc đầu, hỏi lại:

"Ta ngay cả ngươi còn chẳng nhớ, huống chi nhớ được kế hoạch trong miệng ngươi?"

Hoa Dương trầm mặc, nàng có chút bực bội, lại tựa hồ hối h/ận.

"Giá biết hôm ấy Lục Thanh Chiếu sẽ xuất hiện, ta thà ch*t cũng không đồng ý để ngươi làm mồi nhử."

Tựa như chợt nhớ ta không nhớ chuyện ấy, nàng lại thở dài, hỏi ta:

"Vậy Thẩm Từ Chu thì sao? Ngươi cũng không nhớ chút gì sao?"

Lần này đến lượt ta trầm mặc, ta chậm rãi đáp:

"Hẳn là... nhớ một chút."

"Gần đây đầu đ/au rất thường xuyên, cảm giác sắp nhớ lại hết rồi."

Ta thản nhiên chuyển đề tài.

"Kế hoạch ngươi nói lúc nãy, ba năm nay có thuận lợi không?"

Hoa Dương gật đầu, lại nói gần đây Tứ hoàng tử động tĩnh bất thường, có lẽ muốn đoạt ngôi bức cung.

Ta cúi mắt, nghe hết những lời nàng nói, chợt mỉm cười với nàng để nàng yên lòng.

Dù một số ký ức không nhớ nổi, nhưng dường như trước khi thất ức ta đã làm rất nhiều việc.

Như Hoa Dương nói, nàng xem ta là mưu sĩ.

Một mưu sĩ tài giỏi, lẽ ra phải bày binh bố trận toàn cục, tính toán trước mười bước, trăm bước.

Vì ta từng nói với nàng kế hoạch ấy khả thi, vậy thì dù sau này có ta hay không, cũng đã không quan trọng.

Trước khi đi, Hoa Dương lại gọi ta.

Lần này, nàng bỏ hết vẻ kiêu ngạo giả tạo, rất nghiêm túc nói:

"Mũi tên năm ấy, rốt cuộc vẫn là ta có lỗi với ngươi."

Nàng tựa hồ gọi ai đó vào, người mặc áo đen tóc đen, môi siết ch/ặt.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh gì đó.

Là Lục Thanh Chiếu.

Lục Thanh Chiếu bước tới trước mặt ta, rút ra một con d/ao găm, trước mắt ta, đ/âm mạnh vào vai trái.

M/áu chảy ướt đẫm vai, áo đen bị d/ao rạ/ch toạc, lộ ra thịt đỏ lòm.

"Một năm sau khi ngươi rơi xuống vực, Lục Thanh Chiếu đã phản bội Điện tiền ty."

Nghe Hoa Dương nói vậy, trong lòng ta không chút kinh ngạc.

Tựa như trong tiềm thức, ta sớm biết một ngày hắn sẽ chọn Hoa Dương, sẽ xuất hiện nơi đây.

Nhưng vẻ mặt hắn dường như không đ/au lắm.

Ta nghĩ vẫn là mũi tên hắn b/ắn ta năm xưa đ/au hơn.

Vì thế ta dừng bước, quay đầu lại, nghiêm túc nói với Hoa Dương:

"Một kẻ sĩ không thờ hai chủ. Người này vốn là trung thần thiên tử tín nhiệm nhất, ngươi nên suy nghĩ lại..."

Lời chưa dứt, Lục Thanh Chiếu cầm d/ao lại đ/âm thêm một nhát vào vai trái, xoay nửa vòng khuấy động thịt m/áu.

Nhát d/ao này đ/âm rất sâu, hắn rên nhẹ, thân hình lảo đảo.

Tựa như sợ Hoa Dương thật sự bỏ hắn, mặt hắn tái nhợt, ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng.

Cuối cùng không quên lén liếc ta một cái.

Ta cong mắt cười, rốt cuộc tha cho hắn.

Ta nói với Hoa Dương:

"Đó là lựa chọn của ta, ngươi không có gì phải áy náy."

"Vả lại, ta luôn phân biệt rõ ràng."

"Ta rất rõ rốt cuộc là ai đang n/ợ ta."

31

Tứ hoàng tử định thời gian bức cung vào đúng thọ thần của thiên tử.

Hầu hết quyền quý các nhà đều tới, nam nữ không cùng tiệc, khi Tạ Yểm đưa ta tới khu vực nữ quyến, vừa hay gặp một vị ngự sử muốn làm mối cho Thẩm Từ Chu tục huyền.

Thái tử tầm thường, Tứ hoàng tử là nhân vật tranh ngôi sáng giá nhất.

Thẩm Từ Chu là cháu họ mẫu tộc của Tứ hoàng tử, dù thái độ với việc tranh ngôi không rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến vô số người tranh nhau tới.

Sau nhiều lần bị từ chối, người kia tựa hồ nóng vội, gi/ận dữ hỏi Thẩm Từ Chu:

"Ngươi không con nối dõi, phát thê đã mất ba năm, sao không tục huyền?"

"Nữ quyến nhà ta chẳng lẽ bất tài đến thế sao?"

Thẩm Từ Chu không đáp, ánh mắt lướt qua ta, chợt gọi Tạ Yểm.

Hắn thong thả, giọng nhẹ nhàng nói:

"Thật trùng hợp, Tạ đại nhân. Nơi đây vừa có một vụ án cần ngươi thẩm lý."

Hắn giả vờ thở dài:

"Nghe nở Châu ngự sử mắc n/ợ sò/ng b/ạc đã đuổi tận cửa nhà, đối phương dọa ch/ặt tay Châu ngự sử đấy."

"Tạ đại nhân nên thẩm tra kỹ càng."

"Đừng để Châu ngự sử oan uổng mang tiếng x/ấu."

Tạ Yểm ho vài tiếng, giọng hơi khàn:

"Nơi ta là Đề hình ty, chứ không phải Ngự sử đài."

"Thẩm Thái phó nhầm chỗ rồi."

Thẩm Từ Chu nhướng mày, chợt hiểu ra.

Hắn do dự nhìn ngự sử bên cạnh, chậm rãi nói:

"Ý ngươi là... Châu ngự sử tự giữ của mà tr/ộm, lợi dụng quyền thế tư lợi?"

Châu ngự sử nắm ch/ặt tay, mặt đỏ trắng bần bật, cũng không còn mặt mũi nói chuyện mai mối nữa.

Ta không nghe tiếp nữa, nhận lấy lò sưởi tay Tạ Yểm đưa, quay người bỏ đi.

Chỉ là lưng nóng ran, tựa hồ có ánh mắt ai đó chưa từng rời đi.

32

Ta rời tiệc ra ngoài hít thở.

Người trong tiệc ta đều không quen, Hoa Dương và ta trước mặt ngoài nhân chỉ giả vờ xa lạ.

Hơn nữa lát nữa Tứ hoàng tử hành động, khu nữ quyến sợ sẽ thành con tin đầu tiên.

Chưa kịp qua góc rẽ, nơi xa hành lang cung điện đã có người cầm đ/ao gi*t cung nữ dâng trà.

Ta lặng lẽ lùi lại, gót chân tựa hồ giẫm phải gì đó, suýt kêu lên.

Ta gần như cắn ch/ặt lòng bàn tay nuốt tiếng kêu.

Người kia bịt miệng mũi ta, đẩy ta dựa vào tường, ánh mắt lạnh nhạt, ra hiệu đừng lên tiếng.

Dưới ánh trăng lung linh, ta nhìn rõ mặt hắn.

Trước khi thị vệ cầm đ/ao phát hiện, Thẩm Từ Chu nắm tay ta, đẩy tùy ý một cánh cửa, trốn vào đại điện.

Trong phòng tối om, không biết là biệt viện bỏ hoang hay chủ nhân nơi này đã bị hại.

Chúng ta trốn trong bóng tối, ngoài cửa người qua lại vội vã, để lại từng bóng trên giấy cửa sổ.

Xem ra cung biến đã bắt đầu.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, da đầu đ/au nhói, tóc tựa hồ bị gì đó gi/ật mạnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
11 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm