Ta ghi nhớ lời phụ thân, phải ăn no, mặc ấm, nỗ lực sống qua ngày. Song phụ thân chưa từng dạy, khi lâm bệ/nh phải làm sao.
06
Ban đầu ta cũng chẳng biết mình đã nhiễm bệ/nh.
Chỉ cảm thấy trong người nóng ran lại giá buốt.
Hai cảm giác trái ngược đan xen khắp cơ thể.
Theo bản năng, ta gõ cửa nhà bà Hoa, vừa kịp thốt lên một tiếng đã ngã vật xuống đất.
Tỉnh dậy thì đã ba ngày sau.
Bà Hoa ngồi bên giường với vẻ mặt khó tả.
"Cẩu Đản à, trước giờ cháu không hề nói mình sinh ra được xinh đẹp thế này."
Ta nghiêng đầu: "Cháu ư?"
Cúi nhìn, lớp bụi đất trên người đã được tẩy sạch, lộ làn da trắng mịn nhưng tái nhợt.
Điều này phụ thân vốn không cho phép.
Bà Hoa đưa gương đồng cho ta soi.
Người trong gương dù g/ầy guộc vẫn không giấu nổi sắc nước hương trời.
Ta nhăn mặt, le lưỡi, làm đủ trò hề.
Nàng tiên trong gương cũng bắt chước y hệt.
"Đây là cháu?"
Ta kinh ngạc nhìn bà Hoa: "Cháu đẹp thế ư!"
Bà thở dài: "Lão phu từng thắc mắc sao nhà có của mà để con gái đầu tắt mặt tối. Với khuôn mặt này, ở chốn này làm sao giữ được an toàn."
"Nhưng thấy cháu rồi, ta hiểu vì sao phụ thân cháu không chịu tục huyền. Có mẫu thân cháu như ngọc sáng, nơi thôn dã này đâu sánh nổi." Bà Hoa lại lẩm bẩm.
Lần này ta không ngắt lời.
Xin được một lần thỏa thuê cảm giác có mẹ.
Sau hôm nay, ta vẫn phải làm Cẩu Đản.
Bà Hoa cũng dặn:
"Ăn mày tuy dơ dáy, nhưng tránh được phiền phức.
Đợi thêm vài năm, tìm nơi tử tế gả đi.
Suốt đời không bước chân ra cổng, thế cũng xong."
Ta không hiểu hết ý, chỉ gật đầu theo.
Bà Hoa là người tốt, lời người tốt phải nghe.
07
Ta nhớ hết mọi điều tốt của người lương thiện phụ thân dạy.
Chỉ quên mất một điều: người tốt thường đoản mệnh.
Lần nữa đi xin ăn về, đám đông vây kín cổng nhà bà Hoa.
Đứa con gái hai tuổi đứng khóc thút thít trước thềm.
"Cẩu Đản, có kẻ x/ấu, chạy đi."
Nó lắp bắp lặp đi lặp lại.
Thấy ta tới, tiếng xì xào nổi lên:
"Đã bảo đứa ăn mày này khắc tinh, nhà họ Hoa không tin. Giờ cả nhà tiêu đời."
Ta lao vào nhà, để lại đứa bé cho hàng xóm.
Trong phòng, bà Hoa và Hoa Đại Thúc quỳ giữa nhà.
"Đồ ăn mày! Mau cút đi!"
Ta ngẩng mặt nhìn vị nữ tử ngồi ghế trên.
Áo hồng lấp lánh, trâm cài lộng lẫy như tiên phi.
Tay nàng lắc lư chiếc ngọc bội quen thuộc.
Chính là vật phụ thân để lại.
08
"Đại nhân thứ lỗi, đứa này ngốc nghếch..."
Bà Hoa giục ta đi.
"Khoan đã."
Giọng nàng tiên vang lên trong trẻo:
"Nhìn ngọc bội lâu thế, hẳn biết chủ nhân của nó?"
Cánh tay ta đ/au nhói - bà Hoa đang cảnh cáo.
Nàng tiên đưa ngón tay lên môi: "Ồn ào quá."
Người hầu bịt miệng bà Hoa.
"Đây là vật của Vương Thúc ta." Nàng chậm rãi kể:
"Vương Thúc mất tích nhiều năm. Đúng lúc ta định từ bỏ thì có kẻ dâng ngọc bội này - vật định tín của hôn ước."
Nàng tiên bước tới, hương tùng bách thoảng quanh ta:
"Ta rất tức gi/ận. Đây vốn là vật hứa hôn giữa phụ thân ta và Vương Thúc."
"Thiếp... thiếp không biết."
Nàng cười lạnh:
"Vương Thúc từng nói 'Hữu duyên thành thông gia, vô duyên làm tỷ muội'. Vậy..."
Ánh mắt nàng xoáy vào ta:
"Ngươi biết gì về ngọc bội này?"
09
"Đây là ngọc bội của ta."
Ta quỳ xuống:
"Xin đại nhân tha cho họ Hoa."