Giờ đây, động cơ đã tắt ngấm.
Về nhà chẳng ai quan tâm, chẳng ai để ý, cũng chẳng có ai đóng vai hậu phương vững chắc.
Căn nhà từng tinh tươm giờ ngập tràn bụi bặm.
Canh bổ không còn, cơm nóng không còn, món ăn th/uốc bồi bổ không còn, massage thư giãn không còn, quần áo giày tất sẵn sàng không còn, thùng rác tâm sự lúc bực bội không còn, đồ nướng giải tỏa căng thẳng không còn, nước tắm chuẩn bị sẵn không còn, ngay cả chăn giường cũng lạnh ngắt.
Triệu Duệ Châu không chịu nổi nữa.
Mẹ tôi sống trong ngôi nhà của hai chúng tôi, đúng là mời thần dễ, đuổi thần khó.
Ban đầu, mẹ tôi bênh vực anh ta, nhưng sau đó cô nhân tình cứ gọi điện liên tục, bà lão tai thính mắt tinh cũng hiểu ra đôi phần.
“Con rể, ngoài kia anh có người khác, đúng không?”
Triệu Duệ Châu không chịu thừa nhận.
Mẹ tôi trong chuyện này rất dày dạn kinh nghiệm.
Cha ruột tôi là một tay ăn chơi nổi tiếng.
Lúc còn sống, phụ nữ vây quanh không dứt, mẹ tôi dựa vào sự dữ dằn của mình để duy trì gia đình trọn vẹn.
“Con rể, một người phụ nữ, trừ khi không yêu anh, không quan tâm đến con người, chỉ quan tâm đến tiền của anh, bằng không, không ai có thể chịu được cảnh anh có nhà ngoài nhà.”
Triệu Duệ Châu im lặng.
Dù mẹ tôi có bênh vực anh ta, nhưng với tư cách một người phụ nữ, bà cũng hiểu trong hôn nhân có những thứ không thể chạm vào.
Triệu Duệ Châu đắng nghét nói:
“Vậy nếu như, Ôn Trăn Hinh ngoài kia cũng có người khác thì sao?”
24
Cứ trốn tránh Triệu Duệ Châu mãi cũng không ổn, nhưng trước đó, tôi muốn nói chuyện với mẹ tôi.
Thực ra tôi không sợ Triệu Duệ Châu, nhưng tôi rất sợ gặp mẹ.
Tôi hy vọng Sở Tiệp đi cùng, nhưng cô ấy quá bận.
“Nói gì thế, giờ em là người quan trọng nhất với chị, dù thế nào chị cũng sẽ đi cùng em.”
Thật không chịu nổi, người phụ nữ này có cần phải bá đạo đến thế không?
Xu hướng của tôi không có vấn đề, không có vấn đề gì cả!
Đối mặt với mẹ ruột, tôi luôn mất hết khí thế.
Mẹ tôi từng là một thiếu nữ nổi lo/ạn xinh đẹp, chưa học hết cấp ba đã có tôi.
Cha ruột tôi là một công tử nhà giàu, vô cùng điển trai.
Tuổi trẻ của hai người với đủ loại câu chuyện, rực rỡ vô cùng, cũng ồn ào vô cùng.
Sau đó, hai người bị gia đình ép kết hôn.
Tôi thích người đẹp, chuyện này chắc chắn là di truyền.
Nghe nói cả hai đều là người coi trọng ngoại hình.
Nhưng, không ai trong số họ là người biết sống đàng hoàng.
Từ nhỏ tôi đã gh/en tị với nhà hàng xóm, chú hàng xóm ki/ếm tiền nuôi gia đình, cô hàng xóm vun vén tổ ấm, hai người rất mực yêu thương.
Con cái họ cũng hạnh phúc.
Nhà tôi thì không, như gà đ/á lợn nhảy.
Bố tôi cưỡi xe máy, rất phong trần, đằng sau không thiếu phụ nữ.
Mẹ tôi luôn chạy đến các vũ trường để bắt gian.
Chuyện giữa họ, nếu quay thành phim truyền hình, có thể m/áu me đầm đìa tới tám mươi tám tập.
Rồi một ngày, bố ruột tôi cưỡi xe máy chở phụ nữ khoe mẽ, đ/âm vào xe tải.
Ông và người phụ nữ đó thịt nát xươ/ng tan hòa vào nhau, không phân biệt được ai là ai.
Hỏa táng cũng hỏa táng chung, ngay cả pháp y cũng không phân biệt được.
Mẹ tôi tức đi/ên lên.
Bà dắt tôi tái giá ngay.
Vốn dĩ, ông bà nội đã không ưa hai mẹ con chúng tôi, lần này c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ hẳn.
25
Ban đầu, bố dượng đối xử rất tốt với tôi.
Lúc đó tôi còn nhỏ, mới mười tuổi.
Trong ký ức, ông là một người cha tốt.
Khi nào mọi thứ thay đổi?
Đó là vào mùa hè năm mười sáu tuổi, bố dượng m/ua cho tôi chiếc váy, váy hoa, thật đẹp.
Tôi mặc vào, ông rất vui.
Sau đó, tôi mặc chiếc váy đó đi c/ắt tóc.
Thợ c/ắt tóc là một chàng trai trẻ, thấy cô gái xinh đẹp, khó tránh khỏi vài lời nịnh nọt.
Anh ta c/ắt tóc cho tôi rất chậm, miệng lưỡi dẻo quẹo nói đủ thứ lời đùa tếu.
Tất cả những điều này đều bị bố dượng đến tiệm tóc tìm tôi nhìn thấy.
Tối hôm đó, mẹ lại đi nhậu với bạn bè.
Bữa tối chỉ có tôi và bố dượng ăn cùng nhau.
Ăn được một lúc, bố dượng ném đũa:
“Tay hắn không ngừng sờ tóc con, con rất thích thú đúng không? Đàn bà các con đều là đồ rẻ rá/ch sao?”
Tôi choáng váng, không biết chuyện gì xảy ra.
“Bố m/ua váy cho con, là hy vọng con mặc cho bố xem, nhưng con lại đi làm điệu trước thằng nhãi ranh kia. Tại sao con nhất định phải để đàn ông c/ắt tóc cho con? Con thích đàn ông sờ mặt, sờ tóc, sờ cổ con?”
Mắt bố dượng đỏ ngầu, như một con sói.
26
Tôi sợ hãi, bỏ đũa xuống, chạy về phòng.
Mẹ về là ổn thôi.
Tôi trốn trong chăn.
Nhưng nếu mẹ đi nhậu, sẽ về rất muộn.
Một lúc sau, bố dượng bật ti vi rất to.
Ông đ/á tung cửa phòng tôi, tay ông siết cổ tôi, tôi không thốt nên lời.
Quá kinh khủng, mỗi lần nhớ lại chuyện này, tôi đều rùng mình ớn lạnh.
Sở Tiệp ôm lấy tôi:
“Sau đó thì sao, sau đó thế nào?”
“Sau đó, sau đó hôm đó mẹ tôi về sớm một cách khác thường, đã giải c/ứu tôi.”
Đôi khi, tôi không thể h/ận mẹ, dù sao bà đã giải c/ứu tôi.
Gặp lại mẹ, tôi chọn một quán cà phê khá đông khách.
Mẹ tôi ít nhiều còn kiêng nể, không đến mức gào thét ầm ĩ.
“Đây là ai?”
Mẹ hỏi về Sở Tiệp.
“Đây là bạn con.”
Tôi bình thản trả lời.
Mẹ có chút ngạc nhiên:
“Con còn kết bạn được à? Mẹ nhớ là, con chẳng có bạn bè gì.”
Đúng vậy, sau chuyện đó, tính tôi trở nên rất khép kín.
Vì thế, khi Triệu Duệ Châu chủ động theo đuổi, tôi thậm chí cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Thầm kín, tôi cảm thấy bản thân hơi dơ bẩn, nhưng tôi cũng biết mọi thứ không phải lỗi của mình.
Nhưng mặc cảm tự ti như con sâu bám ch/ặt, không thể gỡ bỏ.
27
“Dì, cháu là bạn của Trăn Hinh, cũng là sếp của cô ấy, cháu rất giàu.”
Sở Tiệp khẽ nheo đôi mắt đầy phong tình, nở nụ cười của một nữ doanh nhân quyền lực.
Mẹ bị khí chất của Sở Tiệp làm cho choáng ngợp.
Bà đột nhiên nhận ra, Sở Tiệp rất mạnh mẽ, mạnh đến mức khi ở bên cô ấy, tôi bình tĩnh và thoải mái, dường như không còn nhút nhát như trước.
Mẹ có chút bất mãn và gh/en tị:
“Triệu Duệ Châu nói ngoài kia con có người khác, không lẽ lại là một người phụ nữ?”
Sở Tiệp cười:
“Giờ Trăn Hinh do tôi chăm sóc, nhưng chúng tôi chỉ là qu/an h/ệ thuê mướn thuần túy.”
Thật tuyệt, nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng yên lòng.
Bằng không tôi luôn lo lắng xu hướng của mình có vấn đề.
Tôi nhẹ nhàng nói với mẹ: