(一)
Tôi hôn.
Vào năm cơn ngứa bảy năm.
Trong bữa tối dưới nến kỷ niệm năm ngày cưới, vội vàng đề hôn.
(二)
Tôi tĩnh nhìn mờ ảo, rõ nét biểu cảm, nghe nhẹ nhõm trút được nặng.
Tôi dành hồi tưởng quá khứ, từ gặp gỡ kết hôn, những năm tháng cho nay.
Một đủ để đưa ra quyết định.
Tôi "Được. nào đi thủ tục?"
Hai có cái, tài sản chẳng có rắc rối, nhà nhân m/ua, dọn ra xong, còn những quan trọng.
Anh sững sờ lúc, hỏi: "Em hỏi nguyên nhân?"
Tôi cười nhẹ, nguyên nhân?
Chẳng qua có mới, hoặc nhận muốn có con, hoặc đơn giản còn yêu nữa...
Đúng vậy, năm đầu tiên nhân, bố mẹ chồng trong buổi họp gia đình thúc giục con, tất họ hàng rằng "sống cái, sinh".
Hôm đó, bố mẹ chồng tức gi/ận, có lẽ cảm mặt, này bố mẹ chồng hiếm nhà nhỏ của tôi.
Ly hôn, hỏi nguyên nhân gì, ngoài đối phương có lỗi thì còn nữa? Chẳng lẽ bệ/nh nặng sắp ch*t.
Tôi trả lời, uống cạn rư/ợu vang, "Thứ ba đi, ba có gian".
Không ứng, đi.
Tiền bữa để trả vậy.
Tôi bắt taxi về nhà.
Trên đường về, nhìn lấp dọc qua nhộn nhịp, dần vắng vẻ, còn nữa.
Ừ, nhà rồi.
Chính x/á/c nói, ngôi nhà còn 4 ngày này.
Tôi khá thích biệt nhỏ núi ôm sông bao quanh, xanh cây lá, cách sầm uất nửa giờ lái xe.
Cửa mở, giúp ân cần đưa cho tôi, mỉm cười cô nhưng nhận đôi đó.
Tôi đi chân trần từ tầng phòng tầng hai, nhà tắm vệ cá nhân.
Hơi men đầu, hơi chóng mặt, hơi nóng bức.
Tôi bước phòng đồ, những bộ treo trên tủ toàn ren, phải thích, thích.
Tôi đóng cửa tủ, lấy chiếc hai dây vải cotton rồi giường.
Tôi nhắm mắt, nhớ những năm tháng này.
Anh bận, có công ty tập đoàn gia đình, đang qua giai đoạn quan trọng, khoảng 3 năm nay, tháng gặp hai lần, những trên WeChat vài mới có hai tin nhắn.
Nhớ những năm trước, mới kết hôn, đi lịch khắp giới, trong nước, nước ngừng nghỉ, có bao nhiêu kể hết.
Trước kết hôn... hơi khó nhớ, rốt quãng gian nào.
Mí nặng cùng, chìm giấc sâu.
Tỉnh dậy lần nữa, cảm nặng trịch, tiếng gấp gáp.
Tôi ngửi mùi rư/ợu nồng nặc, mở ấy.
Anh đ/è nửa tôi, tay vuốt ve vai tôi, thì thầm điều đó tôi.
Mùi rư/ợu này khiến khó chịu, đẩy rầm rơi xuống sàn.
Tôi ngồi dậy xem, nhắm mắt, miệng lẩm lật người, rồi?
Tôi lười muốn quản nữa, kéo nhắm mắt.
Một sau, tiếng sột soạt vang mở mắt, kéo ôm lấy tôi.
Tôi hơi tức gi/ận, đẩy ấy.
Anh gi/ận "Em vợ anh." "Anh muốn em ôm." "Không đẩy anh" nhịp chậm, diễn đạt lộn xộn, nhưng nghĩa rõ ràng.
Hơi nóng hổi phả tôi, mang mùi rư/ợu đặc.
Anh tôi, kêu vài dừng động ngẩng đầu nhìn tôi, mơ hồ.
Anh "Em vợ anh."
Những nụ dày đặc rơi xuống.
Tôi nhắm lại, nghĩ thầm đây gì? Cuộc truy hoan cùng hôn?
Thôi kết thúc nhân này trong ái ân còn x/é mức bạn ch*t ch*t.
Tôi ấy...
Đẩy cùng có được do.
Tôi hổ/n h/ển, đẫm mồ hôi.
Lần gần nhất thân vậy, hai tháng gì.
Tôi ngoảnh nhìn trăng chiếu vào, rọi cuộn chăn, tay dưới gối, say.
8 năm, thoáng chốc trôi đi điểm cuối.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán nhíu ch/ặt của nguyên nhân hôn...
Tôi từng phụ nữ đó, mái tóc ngắn gọn gàng, sáng răng trắng, đôi cười có hai lúm đồng tiền đẹp.
Lúc đó, đang cười, nụ cười phóng ấm áp và rạng rỡ.
Đó bạn thơ ấu của xa 9 năm, nay trở về.
Bạn thơ ấu, trong mộng quay lại, vội vàng để đón cưới, nghe câu sến sẩm và cũ vậy đây hiện thực.
Tôi cười có niềm kiêu hãnh của riêng sẽ hỏi, mãi mãi hỏi.
Tôi đứng dậy tắm rửa, đi sang phòng khách.
Một đêm ngon, tỉnh dậy, giúp đi.
Tôi điện thoại, có chục nhân viên gia chính đồng phục đến.
Dưới kinh của giúp việc, đóng gói tất áo, giày dép, túi xách cá nhân cùng thất nhỏ m/ua.
Ví dụ chiếc hoa lớn thương Ý trong phòng khách, chú chó gốm trong phòng sách, chiếc nhỏ dễ thương đầu giường, thậm chí mấy bức tượng gỗ nhỏ m/ua từ chuyến đi Vân Nam mang về.
Tôi còn nhờ cửa, đổi bộ màu nâu phê dọn vào, gắng khôi phục mọi về nguyên trạng.
Lúc hôn, nhà này cùng bớt chật chội, ra lấp đầy nó vậy.
Không còn dấu vết của nữa.
Tôi nhìn ngôi nhà tương đối trống nhẹ nhõm, chiếc nhẫn cưới bàn việc.
Tôi bảo giúp nhắc đừng cục dân sự ba sau.
Người giúp nước lưng hiểu sao cô buồn thế.