Tôi về căn mình, căn lớn trong phố.
Tôi không tháo những món đồ nhỏ biệt thự về, phòng để chất đó.
Nơi đây nhộn nhịp hơn biệt thự cần băng qua con đường là trung thương lớn.
Trung thương cuối tuần, người đông nghịt.
Tôi thay chiếc váy màu trắng, không điểm, vã qua hết khác.
Tôi tiêu nhiều tiền.
Đêm đầu về căn mình, tôi mất ngủ.
Tôi mở điện thoại, hết WeChat, hết phát hiện ngoài mẹ và trai, tôi không bè nữa.
Tôi đột nhiên nhớ khoảng gian trước khi kết hôn.
Năm tôi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi về nước. Bố mẹ để chào sắp xếp bữa tiệc gia sạn năm sao.
Tôi vệ sinh, phòng riêng, góc đụng phải đang rư/ợu vang, say, tôi vội, thế là rư/ợu đổ hết lên người tôi.
Tôi tính khí không tốt, chiếc đó mới mặc lần đầu, tôi túm cổ lập quả.
Anh như linh cảm, khi tôi sắp thứ thì ngăn tôi lại, người biết, là anh.
Sau doanh cần, phải phố khác tôi rỗi theo.
Trên bàn tiệc, lần thứ ta.
Hôm đó không say, xin lỗi làm sẵn sàng làm luyện boxing tôi.
Tôi đồng ý, tôi phố đó 1 làm luyện tôi 1 chắc là bị đ/á/nh suốt 1 tháng.
Anh không chịu nổi, người đó là người thừa tập nổi tiếng, cũng là bảo tôi nhẹ tay.
Tôi nghe trai, không phòng tập boxing nữa.
Anh đến, hỏi tại sao tôi không tôi thân phận cao quý làm luyện tôi quá uổng, cười.
Anh vậy thì đổi cách khác, ví như hẹn hò dạo trung m/ua sắm, ăn cơm, du lịch.
Có lẽ vì hoàng hôm đó quá đẹp, hoặc nụ cười khiến tôi cảm vô cùng ấn tôi đồng ý.
Ba tháng sau, kết thúc giai đoạn, phải về, tôi đáp c/ầu x/in ta, chọn lại.
Anh tôi m/ù quá/ng vì tình yêu muộn cũng thòi, tôi cãi chưa được.
Bốn tháng sau, cầu hôn, tôi đồng ý. Bố mẹ bên đều mừng, coi như môn đăng đối.
Đám cưới long trọng, tôi phố này.
Tối hôm đám cưới kết thúc, tôi nhìn điện thoại ngẩn ngơ, tôi hỏi sao người ấu không dự đám cưới, buồn.
Hóa nhiều lâu hiệu, là lúc đó không để ý.
Ai buồn trong đám cưới vì thân không dự, hơn người thân đó là gái xinh đẹp.
Tôi giường, không muốn nghĩ nữa.
Đã qua rồi, tôi tự an ủi bản thân.
Tôi mở tủ quần áo, c/ắt nát hết bộ đồ ngủ ren rồi ném vào thùng rác.
Ngủ ngon lành.
Sáng thứ Ba 9 giờ, tôi đợi cục dân sự đồng hồ.
Tôi gi/ận, người muốn là ta, sao để tôi đợi lâu thế.
Người vàng là luật sư ta, không thể trực tiếp, theo ủy quyền, thủ tục đủ, nhanh chóng kết hôn.
Tôi không gi/ận để cưới người trong mộng không đến, đủ chân thành.
Anh nhắn tin nhắn WeChat qua, hy vọng tôi sau luôn phúc, bình an khỏe mạnh.
Tôi bình an khỏe mạnh, chúc xưa cũ thật tôi không trả lời, tôi chặn WeChat ta, chặn điện thoại ta.
Ai bảo rồi làm được? Thôi thì coi như cũng là người vậy.
(三)
Mùa thu phố khoác chưa mặc được ngày phải quấn len dày. trong căn mình sống lười biếng 2 tin chất vấn.
Đúng tôi không tin cả.
Kết đột ngột, cũng đột ngột, họ quen đi, rồi cũng biết.
Tôi trai, tôi 2 tháng sau, cuối cùng cũng được người quen thuộc.
Anh dẫn tôi ăn bữa soạn, lần nhưng tôi sắp giảng đạo. không hội tôi nói: “Ai bảo em thòi.”
Tôi không thừa nhận, cũng không thừa nhận.
Tôi nhỏ vào tai sửng sốt.
Lại qua 1 tôi với muốn Vân Nam gian.
Anh lập sắp xếp tôi.
Là sân nhỏ hoa cỏ, kèm, thể mở tiệm nhỏ.
Nơi đây không khí tốt, hoa cỏ thơm ngát, trời mây trắng, nước trong, cá cũng tự do.
Mẹ bố, cũng đóng quân sân nhỏ tôi.
Tôi mở quán phê, chẳng cả, tôi barista và phục vụ nhỏ.
Barista đẹp trai, chàng trẻ nắng mới hơn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, cuộc đời mông lung, bị làm barista.
Cô phục vụ nhỏ là gái địa phương chín tuổi, da trắng trẻo, tết bím tóc, cũng cười trước.
Quán phê vận hành, vì phê ngon, nhân viên phục vụ hay dần đông lên.
Tôi ngoài thỉnh thu nghe những vị kể chuyện họ, chẳng cả, cũng không được.
Anh dù bận mấy, tháng nhất thăm tôi tôi đồ ăn ngon, đồ chơi chở tôi dạo trong phố.
Bố quá trước đây ty mẹ đứng mũi chịu sào, là CEO trên nổi ăn không ngồi rồi, mẹ nghỉ hạn, lần bàn với chỗ đều bị chối.