Mẹ thường dắt ngoài cùng chợ, nấu thực chỉ để cùng bà, chẳng biết làm cả.
Mỗi ba bốn đổi đủ kiểu đồ cho tôi, hẳn vòng.
Barista cô phục vụ cũng khen đồ của ngon quá, khuyên cũng lên.
Tôi cười nói gì, đâu?
Sau ly hôn, chưa bao nhớ lại được. chí chẳng rơi nước bã?
Mọi đều rất tế chẳng ai nhắc đó, như quay tám năm trước, những gặp ta.
Thời trôi chậm, thời lại trôi nhanh, tính ở khu nhỏ hai năm rồi.
(Bốn)
Bố mệt ốm, phải về, tôi, cũng dắt cùng.
Khu nhỏ cho barista cô phục vụ trông coi, sẽ quay lại, đừng nhớ nhiều quá.
Bệ/nh của cần thuật, trở thành Vân Nam.
Thành ng/uồn y tế hàng ca thuật của rất suôn sẻ.
Sau xuất viện, cả nhà dọn căn hộ lớn ở trung của tôi.
Trở đây, nào, ánh đèn ban đêm chói lóa quá, ồn ào trung thương mại xung quanh cũng khiến bội.
Tôi lại bắt mất ngủ.
Bố cần nghỉ ngơi ở thời phải viện tái khám định công cuối cùng cũng được giá làm con gái.
Tôi viện sau khám, ở khu vực chờ, đưa Phía bình thường tiến đến, ghế lái xuống ông, mở sau lấy lăn, rồi mở cửa sau ngồi lăn.
Người rất g/ầy, thì g/ầy trơ xươ/ng, vô h/ồn.
Chỉ giống nhau thôi, nghĩ, lại lái tầm thường thế này, giàu sang của lại ngồi lăn.
Tôi nhìn thêm, rồi nhà.
Đêm đáng gh/ét, ánh đèn đáng gh/ét.
Tôi rèm cửa phòng bằng dày che sáng, kéo rèm cảm dễ chịu hơn hẳn.
“Mẹ ba ba ba~” Em bụ bẫm, vịn mép ghế sofa, từng từng phía bố.
Bố cười ha hả ngồi xổm xuống, ngồi dưới đất đùa nghịch với em bé.
Vâng, em do sinh, trai.
Sinh nó dễ dàng, coi như phụ cao tuổi rồi, suýt nữa thì ch*t trên bàn mổ, lúc nói sống con phải lý do.
Cậu biết nhận chảy nước dãi, cần ngoại nữa.
“Mẹ ơi~” Vừa gọi vừa bò lại.
Cậu mũm mĩm, thơm mùi sữa, ôm nó, dường như cũng gh/ét đêm lắm nữa.
Mất ngủ, dạo lúc nào cũng mất ngủ.
Mẹ quầng thâm dưới mắt tôi, bất nhiều xong rồi ngủ thêm chút.
Trên bàn thở dài: xong rồi, á/c giả á/c báo.”
Mẹ trợn mắt nhìn lập im bặt, bắt nựng em bé.
Không hiểu sao, lập cảnh tượng ở viện.
Mẹ thần sắc kỳ lạ, nhìn mấy lần.
Tôi biết việc giấu tôi, hỏi: “Mẹ, chuyện thì cứ nói đi.”
Mẹ thở dài, nói của nhập viện, sắp rồi, chính chồng của tôi.
Tôi “Ừ” tiếng, nói gì.
Bố nối thăm không, dù cũng từng vợ chồng thời.
Mẹ bóp mạnh cánh bố, chẳng để xem, trên nào ngày xúi con ly hôn vợ, chuẩn sẵn thứ ba, ch*t đáng đời.
Tôi hơi kịp phản ứng, đang nói của chồng của sao? hôn tám dù thích vì sống con nhưng chưa bao nói con ly hôn tôi.
Tôi gặng mẹ, những biết, hóa ra, chồng luôn muốn chúng ly hôn, nhiều lần dắt bạn thời thơ ấu cùng bắt gặp.
Tôi lại “Ừ” tiếng, nói nữa, tốt thôi, cuối cùng cũng toại nguyện, được cô con dâu thích rồi.
Tôi nằm giường, bật nhạc, nhắm mắt ngủ thêm.
Nhưng lưng g/ầy guộc của cứ lởn vởn đầu. Anh g/ầy đi, rất g/ầy.
Tôi mở bản thân, g/ầy hay thì sao, cũng g/ầy rồi.
Nắng rất to.
Tôi cổng viện, nhìn chằm chằm mấy chữ “Khu nhập viện” rất lâu.
Tôi cũng biết tại lại như m/a ám, vì lưng g/ầy guộc lởn vởn mắt cả đêm khiến rất bội, nhìn cảnh bạn thời thơ ấu bên nhau, cái đáng gh/ét kia sẽ biến mất.
Phòng của chồng dễ dàng được, phòng đôi bình thường.
Mẹ chồng phòng đang đặt ống thở rõ mặt, chồng mày ủ rũ ngồi trên ghế hành lang ngoài.
Tôi chào chồng cũ, phòng, sóc nhà đang gặp bàn, lát nữa sẽ rút gật nói gì.
Tôi nhìn bàn khô nhăn của nhớ lại cưới, tôi, bàn ấy mềm mại trắng nõn.
Tôi cúi xuống nói bên tai câu, nước mắt khóe mắt chầm chậm rơi xuống, sóc nói nghe lời tôi.
Tôi rời phòng bệ/nh, gặp bạn thời thơ ấu, cô đeo râm, xách giỏ trái cây.
Tôi giả vờ quen, thẳng, nhưng bạn thời thơ ấu quay lại gọi tôi, cô đuổi theo.