“Thế này mà không m/ập sao? Đã tăng đến mười cân rồi.”

Lâm Bác Nhiên gỡ tay tôi ra, âu yếm hôn lên má tôi một cái. “Không m/ập, một chút cũng không.”

Thật kỳ lạ, kể từ ngày rời khỏi lãnh địa nhà họ Thẩm, Lâm Bác Nhiên chưa từng lớn tiếng với tôi lần nào.

Nếu không phải đang mơ, thì hiện tại anh ấy đúng là đang nuông chiều tôi hết mực.

Nhưng tôi ngày càng bất an, bởi trong cốt truyện, quả thật có một khoảng thời gian tôi và Lâm Bác Nhiên sống cùng nhau khá hòa hợp.

Lúc đó tôi chưa triệt để hóa đen, còn anh cũng không phải người tà/n nh/ẫn.

Chỉ là sau này, nhà họ Thẩm không hài lòng vì tôi mang lại ít lợi ích, lại ép tôi lên giường nhân vật công chính - cũng chính là em trai của Lâm Bác Nhiên.

“Xem ra Lâm Bác Nhiên là tay buôn quá khôn ngoan, ngay cả người bên gối cũng không khiến anh ta tự c/ắt thịt đùi.”

“Đã anh cả không xong, vậy thì đổi thành em trai vậy.”

“Thằng Lâm Yến kia thì khác, thanh niên nóng đầu dễ điều khiển lắm.”

Thế nhưng trong nguyên tác, vừa bị nhà họ Thẩm đẩy lên giường Lâm Yến, tôi đã bị Lâm Bác Nhiên bắt tại trận.

16

Nhưng dù vậy, Lâm Bác Nhiên chỉ ném cho tôi xấp tiền rồi đuổi cổ.

Sau khi bị đuổi, nhà họ Thẩm cũng không dung nổi tôi. Tôi thật sự trở thành chó nhà có tang.

Cuối cùng, tôi cầm xấp tiền ấy bước vào con đường không lối thoát.

Thuê sát thủ, h/ãm h/ại người khác, dần dần tôi trở thành hình ảnh mà mình từng c/ăm gh/ét nhất.

Nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn của mình cùng ánh mắt c/ăm phẫn của Lâm Bác Nhiên sau này, toàn thân tôi lạnh run.

Không kìm được, tôi túm lấy tay áo người bên cạnh.

“Sao thế?”

Lâm Bác Nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng, tôi không thốt nên lời.

Vốn định hỏi anh:

“Nếu sau này em trở nên cực kỳ x/ấu xa, x/ấu đến mức méo mó biến dạng, anh còn đối tốt với em không?”

Nhưng giờ tôi không muốn hỏi nữa.

Đã kết quả có 50% khiến tôi thất vọng, vậy tôi chỉ cần khoảnh khắc này.

Chỉ cần có người mong tôi mãi vui vẻ, thế là đủ.

17

Lâm Bác Nhiên cầm tay tôi xoa xoa.

“Sao tay lạnh thế? Có di chứng gì sao?”

Tôi bật cười: “Em chỉ bị thủng tai, xước cổ. Đâu phải bệ/nh tật gì, làm gì có di chứng.”

Lâm Bác Nhiên bĩu môi, xuống xe vẫn nắm ch/ặt tay tôi vào nhà.

“Anh.”

Tôi đang mải chú ý Lâm Bác Nhiên, bỗng gi/ật mình vì tiếng gọi này.

“Tiểu Yến, sao em lại đến đây?”

Mặt tôi tái mét, vội rút tay khỏi lòng bàn tay Lâm Bác Nhiên.

Lâm Bác Nhiên nghi hoặc nhìn tôi, tôi vội viện cớ:

“Em hơi khó chịu, vào trước đây.”

Trốn tránh thật hèn nhát, mà cũng vô dụng.

Cuối cùng Lâm Yến vẫn đứng trước mặt tôi.

“Cậu là Thẩm Quý?”

Không đúng, trước khi bị trói lên giường Lâm Yến, đáng lẽ chúng tôi chưa từng tiếp xúc.

Dù có gặp qua, anh ta cũng chỉ coi tôi là tình nhân vô dụng của anh trai, chẳng thèm liếc mắt nhìn.

“Ừ, tôi đây.”

Lâm Yến nhìn tôi đầy hứng thú.

“Nghe nói anh trai tôi gần đây vì một người mà nhắm vào nhà họ Thẩm.

Cậu biết chuyện này không?”

Tay tôi run lẩy bẩy, lắc đầu lia lịa.

Thấy bộ dạng nhút nhát của tôi, Lâm Yến chép miệng kh/inh thường.

“Tôi chưa nói gì, sao đã sợ thế?”

18

Hắn không biết, khi nhìn thấy hắn, cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi chính là hắn đ/á g/ãy xươ/ng chân tôi, bẻ ngược từng ngón tay.

Tôi gắng kiểm soát nỗi sợ trào dâng từ tim, cắn ch/ặt lòng bàn tay.

“Cậu không biết cũng không sao, tôi nói cho cậu nghe.

“Đây là lần đầu tiên anh trai tôi vì một người mà công kích cả công ty.

“Tôi không quan tâm qu/an h/ệ giữa cậu và nhà họ Thẩm thế nào. Nhưng cảnh cáo cậu, nếu dám lợi dụng anh trai tôi...”

Lâm Yến càng lúc càng tiến sát, cuối cùng thì thào bên tai tôi:

“Tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác tứ chi g/ãy nát, sống không bằng ch*t.”

Đồng tử tôi giãn to, người run như cầy sấy, như lạc vào cảnh tượng năm nào.

“Đừng... đừng đ/á/nh tôi...

Tôi... tôi tự ch*t được không, tôi tự đi ch*t.

Xin c/ầu x/in, tôi thật sự rất sợ đ/au.

Tôi tự làm được không...

19

Đầu óc tôi bắt đầu lặp lại những lời lẽ lộn xộn, hiện thực thì tôi hoảng lo/ạn đến mức tay chân luống cuống.

“Thẩm Quý? Thẩm Quý sao vậy?”

Lâm Bác Nhiên cuối cùng xuất hiện, ôm ch/ặt lấy tôi đang loạng choạng.

Tôi bịt miệng, không dám kêu nửa lời.

“Lâm Yến, em làm gì anh ấy? Sao anh ấy đột nhiên thế này?”

Giọng Lâm Bác Nhiên nghiêm khắc, lộ rõ sự tức gi/ận.

Lâm Yến cảm thấy oan ức, đồng thời cho rằng tôi đang giả vờ.

“Em có làm gì đâu. Anh, sao anh lại để bị đ/á/nh lừa bởi diễn xuất tồi thế này?

“Đừng quên hắn là đồ nhà họ Thẩm nhét tới, lại còn là omega chất lượng thấp, hắn...”

“Im miệng!”

20

Lâm Bác Nhiên vỗ nhẹ lưng tôi, xoa dịu cơn kích động.

Đợi tôi bình tĩnh phần nào, anh mới quay sang quở trách Lâm Yến đang đầy bất mãn:

“Anh đưa cậu ấy về đây. Người mà anh dốc sức bảo vệ, dưỡng dục suốt ngày đêm, chỉ vì định kiến vu vơ của em mà thành ra thế này.

“Lâm Yến, em làm thế là vì anh, hay cố tình khiêu khích anh?”

Có lẽ chưa từng bị anh trai m/ắng nặng lời thế, Lâm Yến cũng hoang mang.

“Không phải, anh thật lòng à? Nhưng hắn...”

“Cút ra! Đợi đến khi học được phép tắc rồi hẵng gặp anh.”

Lâm Yến trừng mắt liếc tôi một cái đầy hằn học, hậm hực bỏ đi.

Lâm Bác Nhiên ôm tôi, lặp đi lặp lại lời xin lỗi.

Xin lỗi vì điều gì? Lâm Bác Nhiên.

Xin lỗi vì em trai anh gh/ét con ký sinh trùng này?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm