Năm tuổi, đã vứt bỏ tôi.
Khi đã sư của văn phòng danh tiếng.
"Con gái, cuối cùng rồi."
"Tội bỏ rơi, thể đưa thẳng tòa."
1.
Năm tuổi, mang th/ai.
Nhờ xem bói, nói rằng đứa này trai.
Cha gọi lại, dùng điệu dịu dàng nhất nói: Nhi, đi kẹo."
Lúc đó, ngây thơ nghĩ rằng cần họ sẽ vui.
Cha băng qua ngọn núi gió lạnh thổi khiến mắt cay xè.
Tôi kẹo xa thế.
Đi lâu.
Cha dặn: "Đừng động đậy, lát quay lại."
Tôi mãi...
Mặt trời sắp lặn, cảm có.
Trên núi, hoang tru cùng gió rít cơn vây lấy tôi.
Tôi chạy hết sức nhưng chẳng nhớ đi lúc nãy.
Thấy bóng đằng xa lay động, nghĩ chắc hoang đuổi kịp rồi.
Tôi òa khóc...
Bóng từ từ gần, nhìn ánh mắt đờ đẫn, rút từ túi nắm đưa tôi.
Vừa đói, chần chừ dám nhận.
Bà kéo lảo đảo đi.
Về đàn ông hút th/uốc lạnh lùng nhìn hai chúng tôi.
Người nữ đi/ên điên kh/ùng khùng, bơ phờ, hai cạnh nhau chua buồn cười.
"Cô ki/ếm đứa này?"
Người nữ phía ngọn núi, đàn ông bất đắc dĩ.
"Cho nó ăn tạm đi, kẻo đói."
Thế được về.
Dân làng dần đầu buôn chuyện.
"Nhà họ Trương cô vợ ngốc, thêm đứa gái, nhà họ rồi!"
"Hai vợ chồng trẻ, sau này đứa của mình chẳng phải tốt hơn!"
"Vợ họ Trương ngốc dám sao, ngốc à..."
"Hừ, họ Trương ngoan, miếng cơm, nuôi lớn ki/ếm được sính lễ đủ vốn..."
Người đàn ông bảo gọi họ cha, mẹ.
Cha nói nếu lỡ đi lạc, đến, nghe gọi đỡ mất mặt.
Chờ tháng ai tìm.
Lúc đó ý thức rõ ràng, mình bị vứt bỏ.
Người ta bảo được cưng, út được chiều, thân.
Không chính thân ấy.
Tôi tưởng cần ngoan ngoãn, điều, gây rắc rối, họ sẽ yêu chút ít.
Nhưng đã lầm...
2.
Cha ít nói kỳ lạ, ngày nào bận rộn, khi ngày nói được câu nào ông.
Mùa xuân, ông đi thuê mình vác dây cương, lưỡi xuống lớp đất dày, lật thành những luống ngay ngắn.
Tôi nhìn ông như trâu già mệt, đi đi lại.
Mùa gặt, ông đi gặt lúa, vác ngô thuê, mỗi hào, mỗi ngày ông vác bao.
Ông từ từ khom lưng, mặt đỏ bừng gượng vác vai.
Có khi chủ nhà thanh toán, thiếu vài hào, tranh cãi, im lặng tiền.
Lúc đó nào nhẫn nhục, hiền lắm.
Việc của nhiều, ngày nào phải gà ăn, củi, tách ngô, rửa rau nấu cơm, đ/ốt ấm, phải giặt quần áo.
3.
Quần áo của đầy nước nặng trịch, nhấc nhọc.
Nước bên mùa lạnh buốt, nổi nhiêu nẻ.
Mẹ hàng ngày đi chơi, lúc tỉnh táo tự về.
Hôm đó khắp các ngọn núi, nằm đống rơm, dớt chảy ròng.
Bà tím tái vì lạnh, ngủ được.
Tôi nắm chạy vội về.
"Mẹ ơi, đừng làm lo được không, buổi chiều rồi, chạy nữa bảo khóa đấy."
Trong nồi nhà đang nấu khoai, ruột, lớn tiếng.
Mẹ hãi, r/un r/ẩy móc nhăn nheo đưa tôi.
"Cho này, Tam Nhi thích ăn."
Mắt nhòe đi.
Đang mùa đông, làm gì quả, khô rụng.
Từ đó lúc làm việc xem, thỉnh thoảng làm theo nhưng vui lắm.
Một hôm ngoài gặp ruột.
Mẹ sau xe ôm đứa kín mít, đèo bà.
Tôi hét lớn: "Ba! Mẹ!"
Họ quay lại, giấu nổi sự hoảng hốt.
"Đứa ti/ệt nào, gọi bậy gì thế?"
Tôi lao tới níu xe đạp, vẫn hy vọng được nhìn họ: trai phải đón không?"
Cha ngã sóng soài: "Mày nhầm rồi."
4.
Lúc đó từ ngoài làm ông chứng kiến tất cả, đã rõ sự tình.
"Tam Nhi, nhà thôi."
Tôi ngoảnh ba theo nhà.
Sau nghe ta nói, sinh được nhà mừng xiết, ngày ngày niu như ngọc.
Chị tốt tiểu học đã nghỉ học, xưởng ở thị trấn, cao bằng chồng quần tiền ki/ếm được đều gửi sữa trai.
Hôm đó cờ gặp họ vì trai ốm, hai đi thị trấn tiêm.
Bỗng nhớ mùa ngoái gần bốn mươi độ, thèm rót nước, thẳng ngoài tuyết.
Tôi run cầm cập, vững, mắt nặng mở nổi, nức nở nhỏ bị gió nuốt chửng.
Bị kí/ch th/ích đột ngột, gào thét, khóc lóc c/ầu ruột.
"Mẹ ơi, lạnh, lạnh quá..."
"Mẹ ơi, xin mẹ, c/ứu đi..."