Tôi hiểu nổi, rõ ràng trong tay họ còn cầm điếu th/uốc vừa miệng nói những lời tổn thương nhất.
Lòng dạ chua xót, đang nói với mình.
"Cha, sẽ mặc hai đâu."
"Cha, còn muốn đưa mẹ thành phố lớn xem nữa mà!"
Cha gật mạnh mẽ.
Con đường nhuộm màu hôn thật khó đi.
Bóng kéo dài thê.
Về sau, đường này đi qua lần.
Đông tàn hè tới, dời đổi ngôi.
Màu hôn chông chênh sắp ấy, ánh bình minh rực trong đời tôi.
Trường cấp ba huyện học, bộ quần áo tử tế cũng có, huống chi tiền phí lẫn lộ phí.
Tính linh hơn nghìn đồng.
Cha nói lời lo lắng, nhưng gói th/uốc lào trắng tóc cha.
Gia đình mẹ đẻ nghe tin sớm cửa về nhà ngoại trốn biệt, sợ tiền.
Nhà cậu lâu qua cách nào mở lời.
Hàng xóm lân cận thể tám bạc.
Bóng đèn trong nhà ch/áy, lâu chưa thay.
Tiểu Lỗi lớn nhanh, cũng thêm quần áo, thể mặc nữa.
Người ta thường nói nghèo mức b/án b/án nhưng nhà bề trống nghe câu này cũng cười.
Mẹ ngồi trên ngưỡng cửa, trong chuồng bảo cha.
"B/án đi."
"Chúng ta thịt."
"Cho Nguyệt Nguyệt đi học."
Cuối cùng, ứng lương xưởng, với chưa lớn hết b/án đi mới vừa gom góp tiền phí.
Cha đặt xấp tiền vào tay tôi.
"Nguyệt Nguyệt, yên học, chuyện lo."
Lòng trĩu, theo toàn bộ gia tài xếp lý, trong lòng thể ngừng quyết tâm.
Phải cố gắng.
Phải cố gắng hơn nữa.
Mới đáng với sự hy sinh mẹ.
Ngày nhập học, đưa thị mình chuyến xe khách huyện.
"Nguyệt à, đó mình biết chăm sóc bản thân."
"Ăn vào, lo nhà."
"Cha rảnh sẽ con."
Cha chưa từng nói lời thế, ông lôi hai cây xúc xích nhét vào tay tôi.
"Mang đi đường, Tiểu Lỗi còn nữa là..."
Xe khởi hành, bụi m/ù lên, nuốt chửng bóng cha.
Tôi nhìn mảnh đất cằn bóng dáng nhạt, mắt trịch rơi xuống đất.
Việc cấp ba khó khăn hơn tưởng tượng.
Nghèo đói, ti áp khiến ngột thở.
Có nghe giảng vẫn đứng khối.
Có xong kiến 11.
Lại từ 10 chuẩn bị thi khiếu.
Họ được trời ban ưu ái.
Còn vẫn cấp hai, kiến trong giáo khoa.
Cuối mọi đều về nhà.
Còn đợi bác quản túc xá kiểm phòng rồi trốn trong nhà vệ sau đó lén lút quay túc.
Đêm hết cúp cầm đèn pin giải từng trang bài tập.
Mèo hoang ngoài cửa sổ kêu rợn người.
Mùa đông lạnh thấu xươ/ng, chăn chống rét.
Hai cái bánh lớn m/ua sẵn bữa hai tôi.
Mẹ Y cùng phòng vài lần đưa về bắt gặp nhai bánh ng/uội.
Lần sau bà lớn bánh mì.
Bác cẩn thận gìn lòng ái nh.ạy cả.m tôi.
"Nhà hết, cháu giúp Y ít đi."
Có cái no bụng, bớt khổ sở hơn.
Kỳ thi kỳ, thành rơi xuống mức thấp lục.
Hạng 195 toàn khối.
Phải biết khối khoảng người.
Mỗi đại quy cũng khoảng trăm.
So với kỳ thi tuyển tụt hơn hạng.
Tôi bắt bản thân.
Mình hạt cát tầm thường trong đống cát, còn dám mong thành vàng!
Đến đa mọi còn bằng, làm mới bật được!
Bỏ cuộc đi, buông xuôi theo dòng đời gì tốt!
Mỗi lần hỏi thành tích, hoang dám trả lời thật.
"Cũng...cũng theo được."
Xưởng đ/á làm cửa, khai thác đ/á phép nhà bắt tăng cường quản lý lĩnh vực này.
Cha tìm được hoạch cây vườn cây mỗi đẩy xe thị trấn sống qua ngày.
Cha dẫn vào tiệm tô mì.
Ông lấy cái bánh ng/uội ngắt.
"Mẹ theo."
"Mẹ biết bánh rồi à?"
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Con cũng thử."
Cha né tránh mãi, gi/ật lấy cắn miếng.
Toàn bắp cải, chút thịt thà nào.
Tôi lấy tô gắp qua phần mì.
"Cha mì đi, trường suốt."
"Con muốn thử nhà thôi."
Tóc sợi bạc.
Đôi giày màu cỏ úa trên chân vẫn m/ua từ hồi cấp hai tôi, tiền b/án cây mỗi để dành tháng mới tiền sinh hoạt phí tôi.
Nếu mơ màng thế, tương đời liếc mắt hết.
Dù tìm được nhà chồng khá, nhận được món sính lễ được.
Chăm chồng con, buông xuôi theo dòng đời.
Đó cách mẹ sau hơn đèn sao?
Hơn cấp ba chưa tỉnh khoảnh khắc ấy, thể tiếp tục thế này nữa.
Năm đối mặt với chọn môn phân ban.
Lúc đó đất phát da đổi nhân tài nghiên c/ứu thiếu hụt.
Trường bắt trọng lý kh/inh văn, do dự lâu.
Thực phần lớn điểm mất đều môn nhiên, nếu khối nhiên, thành sẽ tăng lên.
Nhưng mọi đều nói, khối nhiên dễ xin việc, ki/ếm tiền hơn.
Lúc đó giáo viên chủ hóa, ông muốn khuyên tất chọn khối nhiên.
"Chọn văn toàn sau này tương đâu..."
Cán cân trong lòng d/ao động mãi.
Thầy chủ hồi cấp hai nhờ hỏi tôi, gửi ít vở dùng tập.
Cách song nhìn từ xa.
"Tân Nguyệt, chuyển trường nghiệm huyện rồi, nhậm chức được tháng rồi."
"Tuyệt quá, chúc mừng Chương."
Thầy trông phấn chấn hẳn, hoàn toàn với hồi làng, quả nhiên gặp chuyện vui thần sảng khoái.