Tôi đang chịu đựng nhiều khổ vậy, đã hi sinh nhiều người, để mở đường người, lại phản tôi?
Sau tranh cãi họ…
Từng chất vấn mạnh mẽ xâm chiếm trái tôi.
Trước hiểu, giờ cuối đã hiểu.
Tôi che mặt, mắt xè: "Xin rồi…"
Tôi đứng dậy ôm trước mặt.
Nó khóc càng to hơn.
11
Sau từ công quả nhiên bạt tôi.
Trong văn phòng hơi bối "Thưa từng từng lý người khác, có tốt không… nhưng cố gắng học giao tiếp nhiều cấp dưới, trở thành tốt."
Quản lý cười đừng tự ti, năng lực rõ. Hơn nữa, nói từng lý người?"
Tôi nghi hoặc.
Anh ta "Cô có sao? vốn dĩ là cấp dưới cô, mà lại là lý nhất, là người lý?"
Rời văn phòng, trở về trí việc.
Ánh mắt liếc cuốn lý hiệu giá tài liệu.
Tôi cầm sách vài trang, vang lên lý:
"Cô là trẻ, là người lý chúng…"
Tôi giờ nghĩ hướng này.
Ở công muốn trở thành tích lũy kinh nghiệm trước, học cuối mới đương được.
Ở trí ngày ngày tự xét, cẩn trọng, tôn trọng cấp dưới.
Tại sang trí lý là người lại qua điều này?
Tùy tiện mang th/ai, tùy tiện sinh tùy tiện nuôi con.
Chưa giờ nghĩ đến tích lũy kinh nghiệm trước, học tự xét, tôn trọng "cấp dưới".
Giờ đã hiểu…
Cuối tháng, sau ba tháng biến mất cuối về nhà, đưa ba vạn nịnh nọt: à, sửa đổi từ về chúng ta đừng ly hôn nhé?"
Tôi nhìn ta.
Người nói ta là đàn tốt, rảnh là con.
Nhưng ta biến mất lần là ba tháng, thời nhiều năm, e rằng gom đủ năm.
Anh ta còn nói, gọi là đồng hành hiệu quả.
Hừ.
Tôi lắc đầu: "Không, muốn ly con."
Thời qua nghĩ nghiêm túc, ý đồ trời tái sinh, đã hiểu đại khái.
Ngài muốn biết, thân có lầm.
Vì hoàn cảnh đình nghèo khó, lại rộn, luôn trạng lo âu.
Không kiểm cảm thường xuyên nổi con.
Hay giảng giải dài dòng, còn thường xuyên than vãn "vì mà ly hôn", "mẹ thật vất vả".
Hai nhát, học hành kém lớn lên nên cơm cháo gì.
Cuộc sống từ lúc bắt tuột tránh khỏi.
Sau ch*t, xử lý tốt phân chia tài đoan hôn trẻ…
Em người đủ tư cách.
Ở lại giờ bình tĩnh xử con.
Ng/uồn gốc chuyện là kinh tế.
Vậy thì, thà rằng rời đi, nỗ lực ki/ếm tiền, điều chỉnh trạng.
Đợi chuẩn bị sẵn lại ý trời đưa về bên cạnh nuôi tử tế.
Nghe quyết định tôi, kinh ngạc: gì? Chu thật muốn ly hôn? Còn con?"
Tôi gật đầu: "Đúng, sau này nuôi con!"
"Không phải… nuôi được?"
"Anh là bố sao? Em nuôi nuôi được?"
"Anh còn việc!"
"Lẽ có sao?"
"Lương cao hơn!"
"Lương thấp thì nuôi sao? Em nuôi tăng!"
Tôi lại cãi nhau.
Anh ta muốn ly hôn.
Tôi kiên quyết đòi ly hôn.
Lý "Chúng ta hãy nghĩ kỹ lại."
Chẳng mấy ta lại lý do đi công tác để trốn đi.
Hừ.
Chẳng muốn kẻ ngốc nuôi vất mà gì.
Tôi do dự, dùng số tiền còn lại thuê người giúp tự thu dọn đồ đạc rời đi.
"Mẹ ơi, đi đâu vậy?"
Con lớn hơn đã sắc mặt, lo lắng nhìn tôi.
Tôi "Mẹ đi công tác."
Con trai hỏi: "Mẹ về?"
Hai ngập muốn nói, vẻ mặt sợ sệt.
Cảnh này thuộc.
Tôi chợt lại kiếp trước lén nhật ký gái, nó viết lúc lẽ có ý bai.
Tôi vậy tổn thương, lúc nóng nói kể khổ thân, lại mình, trách nó bất hiếu.
Con dám nói nửa lời.
Những chuyện thế dường đã xảy nhiều lần, nhưng quên.
Tôi chỉ mệt, ngày ngày rộn, hi sinh vì cái, tốt dành chúng, ức khôn ng/uôi.
Có lẽ từ đã sai…
Tôi tỉnh táo cúi trẻ, nở nụ cười, dịu dàng "Lần sau về, ngoan nhé."
Hai gật mạnh.
Tâm trạng phức tạp đứng dậy, xách vali rời đi.
Lý đi, đi.
Do dự nỡ ly hôn để tự trói ch*t, cuối nuôi sói trắng mắt.
Việc muốn vẹn đôi kết quả lòng bên nào.
Lần này nhất định dứt khoát!
Mẹ chồng ngoài trạng tốt, người tạm ổn, ng/ược đ/ãi con.
Để lại bà có vấn lớn.
12
Bước khỏi cửa, ngoảnh lại nhìn tòa lòng trăm mối tơ vò.
Tôi nhanh chóng quay đầu, dứt khoát rời đi.
Sau thuê căn nhà, nghiêm túc, nỗ lực học lý.
Tan tìm cơ hội đọc lên mạng cha mẹ.
Càng càng vấn thân.
Nhưng lòng vẫn cảm ức.
Rõ hi sinh nhiều vậy, vất lâu vậy, thật tốt cái, lẽ chỉ vì vài mà bị đắng?
Dưới bài đăng tố cáo người có tính kiểm cao, có người trả thế này: