Nếu là ngày thường, ta đã khóc từ lâu.
Khi ta ngồi lên kiệu hoa lớn, nương nương đẫm lệ, phụ thân còn thảm thiết hơn cả mẫu thân,
níu tay áo ta hỏi: "Không đi được không?"
"Không đi thì cha nuôi con à?"
"Cha nuôi con!"
Ta nghẹn lời không nói được.
Ta bảo: "Phụ thân, ngài quên vì sao con phải đi rồi ư?"
Chẳng phải vì ngài sao!
Mẫu thân nghe vậy, gi/ận dữ đ/á phụ thân một cước.
Phụ thân ôm mông nói: "Con gái, nếu tiểu thái tử kia dám b/ắt n/ạt con, cứ về mách cha. Dù là thái tử hay thiên vương lão tử, cha cũng đ/á/nh cho hắn tơi bời."
Ta nói: "Phụ thân, ngài đ/á/nh không nổi cả mẫu thân cơ mà."
Phụ thân liếc nhìn mẫu thân: "Vậy để mẹ con đi đ/á/nh hắn."
Mẫu thân tức gi/ận lại đ/á phụ thân một cước.
Phụ thân nắm tay ta, khóc sướt mướt.
Ta ngại mất mặt, dùng khăn che mặt trùm kín mít.
Chiếc kiệu hoa lớn đi thật êm, quả không hổ là tám người khiêng.
Hương trầm trong kiệu khiến ta choáng váng.
Đang ngủ gà ngủ gật thì kiệu đến nơi.
Từ chiếc kiệu mềm mại, ta được đưa lên chiếc giường êm như mây.
Càng buồn ngủ hơn, biết làm sao đây?
Nhưng không dám ngủ, lưng thẳng tắp, bà giáo dưỡng kia quả thật dữ tợn,
hễ thấy ta lim dim là quát tháo. Nhìn bà ta, ta lại nhớ tới vú nuôi năm xưa.
Vú nuôi tuy tốt bụng nhưng nghiêm khắc, được phụ mẫu ủy thác, mỗi lần ta không nghe lời là bà phát vào lòng bàn tay.
Ta sợ bà giáo dưỡng này cũng phát tay mình lắm.
Mắt mở trừng trừng nhìn tấm vải điều trước mặt.
Cả thế giới dường như nhuộm màu đỏ thẫm.
Thế nên khi Kim Lạp vén khăn che mặt, ta thấy gương mặt cậu ấy ửng hồng.
Má Kim Lạp đỏ ửng, đôi mắt long lanh.
Trước kia Kim Lạp thường mặc bạch y, nhưng ta thấy cậu ấy khoác hồng bào cũng đẹp lạ thường.
Bạch y tựa tiên đồng, hồng bào như hiệp khách. Nếu cầm thêm thanh ki/ếm, ta nghĩ cậu ấy có thể xưng hùng giang hồ bất cứ lúc nào.
Cả hai đều đẹp.
Kim Lạp là đệ tử đẹp trai nhất và lớn tuổi nhất trong đám tiểu đệ của ta.
Bọn tiểu đệ đều là lũ nhóc bảy tám tuổi còn chưa biết lau nước mũi, duy Kim Lạp hơn ta hai tuổi.
Có Kim Lạp làm đệ tử, ta thấy mình thật oai phong.
Kim Lạp vén khăn che mặt cho ta, dưới ánh mắt soi mói của bà giáo dưỡng, cậu ấy cùng ta ăn bánh chẻo.
Bánh chẻo chẳng ngon tí nào, nhân toàn sống không.
Bà giáo dưỡng cười hỏi: "Sống không?"
Ta đáp: "Chưa chín."
Kim Lạp nhoẻn miệng cười: "Sinh."
Bà giáo dưỡng nói: "Sớm sinh quý tử."
Kim Lạp cười bảo: "Thưởng."
Bà giáo dưỡng và các cung nữ lĩnh thưởng, cung kính lui ra.
Ta thấy Kim Lạp trong cung khác hẳn Kim Lạp hay bắt giun cho ta, oai phong hơn nhiều.
Nhìn cậu ấy ra lệnh, bà lão dữ dằn khi nãy lập tức khúm núm rút lui.
Thấy cửa đóng lại, ta liền oặt người như ngọn cỏ lau bị gió quật.
Đá bay hài, nằm ườn ra giường.
Ôi thật thoải mái làm sao,
Ta gọi: "Kim Lạp, lại đây nằm đi, êm lắm!"
Kim Lạp bất đắc dĩ cười, nằm xuống bên cạnh. Trên người cậu ấy thoang thoảng mùi hương giống như ta từng ngửi thấy nơi hoàng đế.
Ta từng hỏi hoàng đế, ngài bảo đây là hương liệu chỉ bậc tôn quý mới được dùng.
Khi ấy ta nghĩ: "Ông ta đúng là biết tự tôn vinh bản thân." Nhưng giờ phải thừa nhận, mùi hương trên người Kim Lạp thật dễ chịu.
Hít hà hương thơm phảng phất, ta dần thiếp đi.
Đúng lúc nước miếng sắp chảy ra hoàng bị, ta chợt nhớ việc trọng đại.
Mở mắt, áp sát mặt Kim Lạp:
"Kim Lạp, chúng ta chưa động phòng."
Trong các tích truyện ta đọc, thành thân phải hôn môi.
Ta ôm lấy cổ Kim Lạp còn đang ngơ ngác, chụt một cái lên môi cậu.
"Xong rồi, động phòng xong!"
Mặt Kim Lạp đỏ lên tái đi.
Ta hỏi: "Kim Lạp, sao thế?"
Cậu ấy đáp: "Tiểu Ngọc, đó không phải động phòng."
Ta bực bội: "Nói bậy! Sách nào cũng ghi thành thân phải hôn môi!"
Kim Lạp hỏi: "Sau khi hôn môi thì sao?"
Truyện chỉ viết tới hôn môi rồi chuyển cảnh, ta bị hỏi khớp.
Nhưng ta là đại ca của Kim Lạp, làm sao để lộ sự dốt nát?
Không thể mất mặt, ta nói: "Kim Lạp, ta là đại ca, lời đại ca nói há có sai?"
Kim Lạp nhìn ta cười, mắt nheo lại, lát sau nói: "Thôi được, em còn nhỏ, vài năm nữa hẵng tính."
Nghe câu này ta tức đi/ên, gh/ét nhất bị chê nhỏ!
Phùng má gi/ận dỗi: "Kim Lạp, còn chê ta nhỏ, ta đ/á/nh cho đấy!"
Kim Lạp nâng mặt ta, nói: "Tiểu Ngọc, trước đây ta từng bảo khi muốn đ/á/nh ta thì có thể hôn ta nhỉ?"
Nghĩ lại quả đúng thế, ta chỉ tay: "Vậy Kim Lạp đừng chọc gi/ận ta nữa, không ta thật sự hôn đấy!"
Kim Lạp vẫn nâng mặt ta, hàng mi dài phủ xuống.
Tai văng vẳng giọng nói: "Tiểu q/uỷ, hả?"
Thà ch*t chứ không chịu bị gọi tiểu q/uỷ, ta xoay tay nắm mặt Kim Lạp, phản kích.
Ta hôn cậu ấy liên tục.
Nhưng sao Kim Lạp chẳng sợ hãi, trái lại rất vui?
Điều này khiến ta thấy mình mất hết oai phong.
Tức ch*t đi được!
Thế là ta gi/ận dữ hôn Kim Lạp thêm mấy chục cái nữa.
Kim Lạp rất bận, nhưng tối nào cũng đến hôn ta.
Ta không hiểu, lúc không gi/ận sao vẫn phải hôn?
Kim Lạp nói: "Chỉ có phu thê mới như thế. Nàng là thê tử của ta, nên khi gi/ận dữ muốn đ/á/nh ta, có thể hôn ta."