『Tiền đâu? Tiền m/ua của mày đâu?』

Tôi buông để hắn thở.

『Đồ Mày dám xử cha mày như thế?』

Lão dữ bật dậy, t/át

Nhưng say xỉn, hắn loạng choạng rồi vật xuống đất.

Mùi lởm nồng nặc khiến bụng cồn cào.

Không nói nhiều q/uỷ dụng, bước tới túm tóc hắn, đổ nốt vào

Rư/ợu khóe miệng, giọt ng/ực áo thành vệt loang

Đến lúc này, lão mới nhận mạnh chênh lệch, bản năng sinh tồn lấn át cơn đi/ên

Móng hắn cào vài vệt

Qua đôi mắt đỏ ngầu của lão, thấy hình mình lạnh lùng mà đi/ên lo/ạn.

Cúi đầu hắn thẳng, băng giá:

『Tao đâu?』

Lão ngơ ngác nhìn. siết ch/ặt hơn, hắn gi/ật mình thò vào túi áo.

Hóa ở đây.

Tôi buông tóc, x/é áo hắn, về tờ đỏ nhàu nát.

Liếc mảnh vỡ sàn, lòng dâng lên nỗi bất lực quen thuộc.

Đó tiếng kêu của năm 18 tuổi.

Bởi về sau, này.

Kể cả kết hôn Lâu Nguyệt, vẫn cự tuyệt lão dự.

Người ngoài hiểu, nhưng biết mưu đồ của hắn muốn mừng

Đứng lên lão ho sặc sụa, bước khỏi cửa, kệ tiếng ch/ửi rủa sau lưng.

Chạy một vật quen thuộc dần hiện khiến lòng dịu

Đặc thấy vầng mờ ảo trời.

Ngửa cổ ngắm chợt gi/ật mình bóng đen xô ngã.

『Trời ơi! Bác bảo vệ đây làm gì?』

Ông lão đáp, siết ch/ặt vòng tay.

Linh cảm x/ấu liếc sang thấy mặt nhiệm xám

Cạnh đó người quen quen.

Mãi bị dẫn vào văn phòng, mới nhớ đó giám khối.

Haizz, lâu quá gặp.

『Nhậm Cường! Mày... mày thật là...』

Giám khối run người, lắp bắp.

Nghe này sau năm, chợt xao lãng.

Lão luôn gọi 'đồ mãi ngày làm sinh, hắn vẫn say khướt. Nhân viên hộ thương tình đặt cái này.

Nên kiếp trước yêu Lâu Nguyệt, cô ấy đặt

Cô ấy giỏi, bụng đầy chữ nghĩa. Cái cô nghĩ ngày quả tuyệt vời.

Còn Nhậm Cường bị quăng vào dĩ

Ngồi im chịu trận trước ba vị, mắt díp buồn ngủ.

Ngáp một cái thật dài, liếc nhiệm đang trợn cười hềnh hệch.

Không biết lâu sau, thấy cảm, giám khối uống ực ngụm nước.

Đã đứng lên tờ giấy

『Thưa thầy, xin thôi học.』

Lời vừa dứt, danh hiệu 'Cá nhân tiến' giám khối rung lên lạch

『Nhậm Cường!』

Giọng ông chói lên.

Tôi gật đầu: 『Dạ đây.』

『Thôi cần chữ phụ huynh! phải viết ng/uệch thế này đâu!』

Tôi tỉnh bơ gật, cầm bút ng/uệch chữ của lão già, đẩy về phía họ.

Hai người lặng đi, thở gấp

『Em có mẹ. Bố thằng s/ay rư/ợu, quan tâm em.』

Nghe vậy, mắt họ dịu Giám khối mím môi:

『Không thì sau này làm gì?』

『Kinh doanh ạ. Em có kế rồi.』

Họ thuyết giáo thêm hồi lâu, nhưng vẫn ngoài tai nọ sang tai

Bế tắc, người nhún nhường, gi/ật đơn xin thôi học.

Trước mắt thương hại của họ, chợt nhớ điều gì, liếm môi ranh mãnh.

Một cú trượt phục xuống chân

『Thầy ơi, v/ay ít vốn làm ăn đi mà!』

Hóa trí quen kẻ liêm sỉ.

Nhờ tài ba luận, ôm xấp đỏ trường.

Vẫy đồng nát đợi bên ngoài, thững vào lớp dưới mắt của bảo vệ.

Bài kiểm tra đột xuất xong, cả lớp đang bàn xôn xao. Thấy vào, họ im bặt.

『Nhậm Cường, cậu đi thế?』

Ai đó hỏi.

Tôi nhún vai, đáp, cởi áo khoác sách trong ngăn

Mấy cuốn sạch sẽ nhem nhuốc bị quẳng bàn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm