Phượng Hoàng Đen

Chương 1

17/06/2025 22:36

Kỷ niệm 3 ngày cưới.

Chồng đang sau gáy người phụ khác, hôn cách cuồ/ng nhiệt.

Người phụ bất ngờ mắt, ánh mắt vẫn ngang ngược, giơ ra hiệu b/ắn về phía tôi.

Đoàng!

Tôi có cảm giác như viên đạn xuyên trán.

D/ao.

Mười trước, chính đuổi ta khỏi gia Cố.

Đêm mưa ta mặc bộ ngủ lẽ đi bộ từ chừng núi xuống đồi.

Giờ đây, ta trở lại trả th/ù!

01

Lần đầu tiên thấy vào ngày 10.

Tôi và ta cùng ký túc xá.

Bốn gái phòng, trừ tôi, đều tiểu thư giàu.

Tôi vác tải bước vào, vừa cửa đã chê cười.

"Tưởng mình thoát kiếp, ngờ vẫn có nghèo mồng tơi!"

Người nói gái xinh nhất phòng.

Chính D/ao.

Cô ta bàn trang điểm tô son, liếc xéo vài cái nói với hai kia:

"Ba tới, các cậu nhớ coi chừng đừng bị kẻ khác mắt!"

Lúc ấy ngây thơ nghển cổ cãi:

"Tuy nghèo nhưng không ăn tr/ộm!"

Cố kh/inh cười, tiếp tục chuốt:

"Trước không tr/ộm vì xung quanh toàn chưa thấy ngon! Đợi khi ở mang mắt rồi, đoán mi sẽ làm gì?"

Tôi đặt tải xuống giường mình, dây thừng bắt đầu dọn đồ.

Quần cũ sờn, bàn lông tơi, tuýp kem đ/á/nh răng xẹp lép, nhựa tiền, vở cũ x/é lẻ...

Ba người kia không làm gì, chỉ chằm chằm nhìn như muốn đ/ốt thủng tôi.

Tôi ngượng chín thào:

"Tôi đến học."

Cố phá lên cười: gạo rồi."

Cô ta đứng dậy, đ/á bay bàn và kem đ/á/nh răng tôi.

"Bọn nghèo các cậu cứ tưởng đổi đời. xong chỉ làm giàu chúng tao thôi!"

Hai kia hùa theo đ/á đạc ôm ch/ặt quần cố giành lại vở vở.

Lúc ấy yếu ớt lắm.

Phản kháng duy nhất là: "Tôi sẽ mách giáo!"

Cố cười ngả nghiêng:

"Cô tên Lý Cần không? Cô hiểu về ngôi trường này rồi."

"Học phí 20 triệu+, đóng nhiêu? 0 đồng!"

"Tức lương viên do trả! bổng nghèo từ tiền tôi!"

"Cứ mách xem viên sẽ đứng về ai?"

Tôi c/âm bệt. dùng mũi giày đ/á vào hông tôi:

"Từ nay dọn dẹp việc cô, rõ chưa?"

"Giữ sạch sẽ! Mất tao ăn tr/ộm!"...

02

Trường trường quý tộc.

Học chia hai dạng:

Một giàu, không cần thi đại học, tiến du học.

Hai như tôi, miễn giảm phí nâng tỷ đại học.

Hồi ấy còn Lý, tên Lý Cần.

Bố tài xế taxi, nghiện bài, thường đ/á/nh mẹ tôi.

Mẹ làm osin, chẳng thương tôi.

Tôi làm lụng lấy lòng họ.

Có lẽ sống b/ạo l/ực đã quen, những cái nhìn kh/inh và trêu chọc tiểu thư với chẳng gì.

Chỉ cần học.

Cho đến thi đầu tiên, top 10 lớp.

Lớp 7/10 nghèo.

Giáo viên dùng kí/ch th/ích lũ giàu.

Họ lập nhóm hỗ trợ theo ký túc xá.

Thế trở thành đối phải kèm cặp, kết quả thi ảnh trực tiếp đến danh hiệu tôi.

Cố dốt nhất, chơi bời nhất, trùm gái.

Tôi bảo ôn bài, x/é tôi.

Tôi khuyên làm tập, ném làm hộ.

Cả vở ghi bắt thay...

Tốn quá nhiều thời mách lần.

Cô phê bình họ, về gọi người đ/á/nh.

Gi/ật tóc, dùng móc quật.

Họ đ/á/nh thật.

Còn dữ hơn cả trận đò/n tôi.

Tôi báo cảnh sát.

Nhưng không ngờ mẹ quen Cố.

Gia giàu có bậc nhất thành phố.

Mẹ từng làm osin họ, đối xử với như ruột.

Một lương m/ua chơi ta.

Nhà đến giờ vẫn nhắc về bà như người giúp việc nhất.

người quen, mẹ dễ dàng thứ, nhận 10 triệu từ Cố, triệu mỗi khác.

Bố vui "Ki/ếm tiền dễ thế, ăn đò/n trận 40 triệu! chẳng ki/ếm nổi!"

Nhìn ông ta, tưởng ông ước bị đ/á/nh mỗi ngày.

Sau đó.

Tôi chẳng nhận lời xin lỗi, ngược lại bị l/ột đồ.

Cố cùng mẩu th/uốc lá đang ch/áy lên người tôi.

Bốn vết trên vết dưới.

Rồi ta gọi trai hư hành hạ tôi.

Tôi ro góc hẻm.

Đau đớn, tuyệt vọng vô cùng...

M/áu mũi, lợi chảy ròng, như có gì vỡ ra.

Mấy ngày sau, liên tục đại ra m/áu.

Gọi điện mẹ xin đi viện, bà chỉ lạnh lùng:

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Chồng ngoại tình, tôi thanh lý toàn bộ tài sản rồi ly hôn

Chương 19
Từ khi phát hiện chồng ngoại tình, tôi đã lên kế hoạch xóa sổ toàn bộ tài sản chung. Ly hôn chia đôi gia sản, thì con tiểu tam sẽ là kẻ hưởng lợi nhất. Tôi quyết phá sản công ty, không còn tài sản thì lấy gì mà chia. Để tất cả cùng trắng tay, rồi tôi sẽ khởi nghiệp lại từ đầu. Gia đình ta vốn dĩ cũng do một tay tôi gây dựng từ hai bàn tay trắng. Chồng tôi ngồi mát ăn bát vàng, lại còn chê tôi phong sương xạm nắng. Con tiểu tam ấy vốn là người thân của tôi, được tôi bao bọc giúp đỡ mà lại lòng lang dạ thú, đến cuối còn khạc bãi nước miếng vào mặt tôi. Thế là tôi liều mình đánh đổi, ngàn đổ ngàn thua, không tiếc ngọc đá cùng tan. Nhân lúc chồng gặp tai nạn xe hơi hôn mê, tôi nhanh chóng cho công ty phá sản. Con tiểu tam Trịnh Hân Oánh cuối cùng cũng sụp đổ, chạy đến trước mặt tôi: 'Chị ơi, vì một kẻ như em mà đáng không?' Tôi gật đầu: 'Tự hào chứ? Mày chính là nghiêng nước nghiêng thành đó.' Chồng tôi Ngô Cương tỉnh dậy sau ba ngày ngồi thừ người, câu đầu tiên hỏi tôi vì cái gì. Tôi cười đáp: 'Em chỉ mất tiền thôi, nhưng được chiến thắng về tinh thần.' Hắn đập tan mọi thứ có thể đập, chửi tôi là con chó điên. Nhưng cũng chỉ là giận dữ vô phương. Tôi đã sớm mở đường lui cho mình, đứa nào thèm chìm nghỉm cùng bọn chúng.'
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0
Tri Ân Chương 7