“Chiếc trường thọ này món quà cha nuôi Cửu Cửu, mong Cửu Cửu bình an khôn, trường thọ trăm tuổi.”
“Con có nuôi một anh trai, lần cha sẽ dẫn đi gặp nuôi anh trai nhé?”
Tôi nhỏ tinh xảo, cầm lên lắc nhẹ vài cái.
Chuông bạc dưới lên âm trẻo.
Thời đó cơm đủ ăn, một bạc vật quý giá.
Ông chưởng quỹ vật quý, chối: “Bạch chưởng quỹ, vật này quá trân quý!”
Bạch chưởng quỹ cười: “Đây gái ta, nào ông!”
Rồi nựng tôi: “Cửu Cửu, có thích không?”
“Chiếc bạc này một đôi anh trai đó!”
Tôi nói gì, nhưng động lắc chuông liên tục tố cáo hứng tôi.
Ông người, hiểu ra.
Nhận ra chưởng quỹ muốn thông gia giữa trai ông ta.
Nghĩ đến bản thân ngoại ngũ tuần, nếu thân gia cũng điều tốt.
Thế vui vẻ nhận lời.
“Vậy tạ chưởng quỹ.”
08
Bạch chưởng quỹ một mình kinh doanh tử quán giữa rừng sâu nhiều năm chưa nhà.
Nay qua kiện rắn, hấp tinh hoa đan xà yêu, thân thể khỏe mạnh hẳn.
Nỗi nhớ vợ trỗi dậy, ông quyết định thăm báo tin vui.
Tử quán giao lại tiểu nhị coi.
Ông nhỏ côi cút, chưởng quỹ đoàn tụ gia đình cũng mừng thay.
Hai nâng chén trò thêm lúc, rồi ngơi.
Đêm đó ngủ say như ch*t.
Trong mơ, xà chị hiện b/áo th/ù.
Bị túm lấy xoắn thành sợi thừng.
Xà gào thét cả ngủ lành.
Sáng hôm trước bình minh, ông bế dậy biệt phụ.
Nghề m/a hành ban ông vì chăm sóc trễ nải công việc, đi đêm nghỉ.
Mục tiêu ông đến điểm dừng chân tiếp theo trước trời sáng.
Nghĩa hiểu trọng, cản trở.
Chỉ nhét đầy đồ ăn đeo theo.
“Những thứ này Cửu Cửu.”
“Không để gái đói bụng!”
Ông chối đành ngượng ngùng nhận thay tôi.
Tôi ngồi đeo ông nội, nhìn theo bóng dần.
Không có hoa mắt không.
Tôi mọc ra một cáo.
Nhưng chỉ chốc, ấy biến mất.
Tôi bất giác thốt lên: “Hử?”
Ông quay đầu, cười hỏi: thế?”
Tôi thể diễn đạt câu dài: “Đuôi...”
Ông tưởng lảm nhảm, bắt chước: “A ba a ba!”
Tôi: “...”
Ông đồ ngốc.
Nhưng nhỏ quen nhìn những thứ kỳ quái.
Một đáng bận hơn nữa đeo đung dễ chịu.
Tôi nhanh chóng chìm giấc ngủ, quên béng cáo phụ.
Sau khi năm th* th/ể thợ xây gặp nhiệm vụ ông cũng hoàn thành.
Đường cần người, nhanh hơn nhiều.
Hai ông cháu vừa đến làng, xóm sủa dậy.
Những chú cùng bú năm ngoái đều lớn.
Tám anh nghe tiếng về, ùa ra đón.
“Gâu gâu! Gâu gâu!”
Tôi nhỏ bú chung sữa tự nhiên hiểu tiếng chúng.
Cũng sủa theo: “Gâu gâu! Gâu gâu!”
Ông nhìn hòa nhập đàn chó, bật cười.
“Con bé này...”
[Hết]