“Giờ Phí Thành Tài sắp thi đỗ đại học tốt rồi, mẹ mày liền vứt bỏ mày thôi.”

Bố tôi cười khẩy đầy uất ức.

“Những câu như không có con trai, phải lấy lòng cháu trai, mồ mả tổ tiên bốc khói xanh... đâu phải cách nói của người trẻ bây giờ.

“Chắc chắn là do bố mẹ và anh trai tôi suốt ngày nhồi vào đầu, Thành Tài mới nhiễm phải.

“Trước giờ tôi cứ tưởng anh cả còn coi tôi là em trai.

“Nhà cửa m/ua cùng khu, hai đứa trẻ hơn chục năm học chung trường, thỉnh thoảng còn hỏi thăm tôi sống ra sao, tưởng là quan tâm. Hóa ra chỉ để so sánh và khoe mẽ!”

Mẹ tôi cũng không vui.

“Mấy năm trước, cửa hàng quần áo của bác gái mở ngay đối diện cơ quan tôi, đồng nghiệp tôi qua đó xem.

“Bác ấy hỏi có phải cùng phòng không, rồi thẳng thừng dò hỏi lương bao nhiêu, phúc lợi thế nào, cộng trợ cấp cả năm được bao nhiêu?

“Đồng nghiệp tôi không muốn nói, bác ấy lập tức giở mặt, ra cửa còn ch/ửi người ta là đồ nghèo rớt mồng tơi.

“Ai lại quan tâm họ hàng kiểu đó?

“Rõ ràng là sợ anh em khổ cực, lại sợ anh em giàu sang hơn mình.”

Bố mẹ tôi còn bàn tán gì đó gi/ận dữ, tôi không nghe rõ.

Giờ nghĩ lại, nhà bác cả đúng là luôn dòm ngó gia đình tôi một cách kín đáo.

Bình thường, bác cả và bác gái thích hỏi vòng vo thu nhập nhà tôi.

Biết xong lại tỏ vẻ hoặc hả hê, hoặc bất mãn, hoặc thất vọng.

Đến đây còn bình thường.

Cho đến khi tôi và anh họ cùng vào tiểu học.

Tôi học hành thực sự không có năng khiếu.

Dù rất nỗ lực nhưng thành tích luôn thuộc dạng trung bình yếu.

Trong khi anh họ suốt ngày rong chơi.

Nhưng mỗi lần thi xong, tổng điểm luôn đứng đầu.

Ban đầu, bố mẹ cũng cho tôi đi học thêm, luyện đề đủ kiểu.

Nhưng sau hơn chục năm, họ chỉ rút ra được một chân lý.

Tôi đích thị là kẻ bất tài.

Còn anh họ là thiên tài không cần dạy.

Từ đó, tôi bị chế giễu không ít.

Càng nghĩ càng tức, tôi lục lại các bài kiểm tra gần đây.

Trước ngày thi đại học, nhiều bạn x/é sách vở làm tuyết giấy bay khắp sân trường.

Như lời chia tay tuổi thanh xuân lãng mạn.

Nhưng tôi không x/é, định b/án giấy vụn ki/ếm vài chục nghìn.

Dù ít ỏi, nhưng thành tích tôi cũng chẳng đáng giá hơn.

Điện thoại báo tin từ trang confession trường.

Một bài đăng hot được đề xuất: [Đừng ảo tưởng về thần đồng, nhất là loại thảm hại!]

Hóa ra một em lớp 10 đấu giá m/ua được tài liệu ôn thi của anh họ.

Tưởng có bí kíp gì, ai ngờ toàn trang trống, ng/uệch ngoạc, cùng bình phẩm khiếm nhã về các bạn nữ trong trường.

Từ “đáng đ**” đến “vòng một sóng sánh khiến trai trẻ mê mệt”...

Còn tục hơn truyện người lớn.

Cô bé đòi trả tiền nhưng anh họ không những từ chối, còn đe dọa:

“Tao dù làm bài tồi nhất cũng trên 700 điểm!

“Mày nên quỳ lạy tao đi!

“Đợi tao tốt nghiệp rồi đ/ập mặt mày nhé, con đĩ!”

Cô gái tức gi/ận đăng bài dài tố cáo, thách thức:

[Xem thử tên bi/ến th/ái này được bao nhiêu điểm!]

700 điểm?

Anh họ từng lọt top điểm cao.

Nhưng tôi học kém, bố mẹ tránh so sánh để tôi đỡ tổn thương.

Tôi tìm điểm các kỳ thi gần đây của anh họ.

Ôi trời!

Tôi: 360 điểm.

Anh họ: 720 điểm.

Tôi: 356 điểm.

Anh họ: 712 điểm.

Tôi: 345 điểm.

Anh họ: 690 điểm.

Điểm tôi loanh quanh 350, còn anh họ luôn gấp đôi!

Sao trùng hợp đến rợn người thế!

06

Tôi thức trắng đêm.

So điểm tất cả các kỳ thi từ tiểu học đến nay.

Mỗi lần quan trọng, điểm anh họ đều gấp đôi tôi!

Các bài kiểm tra nhỏ cũng xấp xỉ thế.

Trời hửng sáng, tôi ngồi thừ giữa đống sách vở ngổn ngang.

Chẳng biết phát hiện này có ý nghĩa gì.

Nhưng mọi thứ đều nhân đôi.

Double kill!

Đúng là chuyện m/a quái!

Sáng hôm sau, bố mẹ chuẩn bị đi làm.

Thấy tôi mặt mày xanh xao, mẹ quát:

“La Kỳ! Thi xong rồi mà còn thức khuya dậy sớm gì thế!”

Bố nhăn nhó:

“Đã bảo không kỳ vọng mày đỗ đạt gì, nhưng đừng có ăn chơi trác táng.”

Tôi uống sữa đậu nành, thở dài:

“Chắc số con xui thật.”

Mẹ tôi gi/ận dữ:

“Hừ! Bà nội mày đ/ộc miệng chứ mày tin làm gì!”

Bố nghiêm túc:

“La Kỳ, sao lại tự ti thế?

“Con là con gái, thể chất yếu, học hành bình thường, nhưng bố mẹ nào chê con kém cỏi?

“Một khi tự cho mình thấp hèn, gặp chuyện sẽ nản chí. Từ nay không được nói vậy nữa...”

Chưa dứt lời, điện thoại bố reo.

Màn hình hiện: Bà nội.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
7 Mưa To Rồi! Chương 27
10 Tám Năm Yêu Thầm Chương 13
12 Xuân Về, Anh Sẽ Tới Ngoại truyện 3

Mới cập nhật

Xem thêm