Kết thúc rồi lại bắt đầu, này qua khác.
Đôi mình, sao thể bỏ, người phụ nữ thôi mà.
Đôi tỉnh táo, kẻ ngốc kẻ si tình, vẫn kẻ phong lưu hơn.
Nhưng mỗi định kiên trì với suy nghĩ đó, Thư lại luôn xuất hiện trước anh.
Cô cần gì cả.
Không cần han lạnh, cần nở nụ cười, thậm chí cần cho ánh mắt.
Chỉ cần để nhìn thấy cô, cảm giác mất mát to lớn và sự tràn đầy sẽ lập tức cuốn lý trí anh, nghĩ, Thư thể víu với Giang Triều nhiều năm như vậy, vậy đương nhiên thể tiếp tục víu với Thư nhiều năm hơn nữa.
Anh cô, thể cô, bất kỳ người nào hay thứ gì khác, đều được.
Giang Triều nói với Dực: 「Anh mười thể. Tôi sẽ cô hai mươi ba mươi sẽ cố sống lâu hơn anh, vẫn hội.」
Tưởng nhẹ nhàng phủ nhận: 「Không, hội đâu. đã với tôi, sẽ ch*t cùng tôi, ch/ôn chung với Hoa, tro cốt và cô sẽ hòa một, vĩnh viễn chia lìa.」
Anh cầu mà được đã tình cảm khó tránh khỏi bị mó.
Thế nên dịu dàng, ám.
Mỗi lời Thư nói với anh, chân tình hay dối, đều dốc lòng, coi thật.
Cô cần cho chút thương.
Thậm cần cho tình yêu.
Chỉ cần cô thể nhìn thấy anh.
Đôi cô phản chiếu ràng bóng dáng anh.
Vậy đủ.
Buổi mùa đông, Thư chìm đắm trong sự đệm, mệt mỏi gối đầu lên ng/ực Dực, mãi dậy.
Tưởng ôm eo cô, mắt, rất say.
Thư ngẩng đầu, nhìn kỹ đang Dực.
Anh quả người đàn ông rất gánh nặng bên nhau nhiều năm như vậy, rèn luyện thân nào bỏ thêm vài nếp nhăn, nhưng càng thêm chín chắn, đáo.
Khiến cô đắm chìm đó, thể thoát ra.
Thư ngáp cái, tìm góc độ khiến mình an tâm thoải mái hơn, mắt, chìm giấc say.
Tưởng vô ôm cô ch/ặt hơn chút, miệng từ từ cong lên nụ cười.
Mùa đông đáng yêu.
Em đáng nhất.