Vương Đống giơ hai tay đầu hàng: "Tôi chịu thua, Chính Đông, bữa này tính phần tôi, cậu ăn nhanh đi, tôi còn phải đi tuần cửa hàng."
Hắn vừa quay lưng, tôi đã tò mò hỏi: "Cậu ấy còn phải đi tuần cửa hàng á? Mỗi ngày nhiều cửa hiệu như thế chẳng mệt xỉu sao?"
Trình Chính Đông bình thản đáp: "Nhà họ Vương có bốn anh em trai. Cậu ta không muốn tuần cửa hàng, thì đằng sau còn cả đống người tranh nhau vị trí ấy."
08
Đó là lần đầu tiên tôi nghe Trình Chính Đông nhắc đến bạn bè xung quanh.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã phác họa một cuộc chiến ngầm không tiếng sú/ng giữa những gia tộc giàu có.
Vương gia có bốn con trai, Vương Đống là trưởng tử, ba người còn lại đều là con riêng.
Mẹ hắn mất sớm, nửa năm sau cha hắn đã đón tiểu tam cùng các con riêng về dinh.
Từ khi mất mẹ, hắn dần đ/á/nh mất luôn cả cha lẫn tổ ấm.
"Nhưng hiện tại cậu ấy vẫn sống ở lão trạch, còn cha và mẹ kế dẫn ba đứa con riêng ra ngoài ở riêng."
Lão trạch chính là biểu tượng địa vị trong gia tộc.
Điều này chứng tỏ ít nhất ở thời điểm hiện tại, Vương Đống vẫn đang chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đoạt quyền lực.
"Nhà Ngũ Khai Nhất đơn giản hơn nhiều, bố mẹ cậu ta đều là con một, hai bên gia tộc chỉ tập trung nuôi dưỡng mỗi mình cậu ấy, kết quả đúc ra một thanh niên vô lo vô nghĩ như hiện tại."
Phụ thân là trùm bất động sản, mẫu thân là đại gia xuất nhập khẩu.
Nuôi được đứa con vô tâm đến mức ấy đã được xem là thành công giáo dục kiểu mẫu.
Trình Chính Đông liếc nhìn tôi: "Chỉ hứng thú với họ thôi à?"
"Dĩ nhiên là hứng thú với anh hơn rồi."
Hắn khẽ cười khẩy, giọng lộ chút vui sướng khó giấu.
Dẫu đứng trên đỉnh cao quyền lực, vẫn không thoát khỏi sự nịnh bợ.
Thực ra chuyện nhà hắn, tôi đã biết gần hết qua các tờ báo lá cải ở Hương Cảng.
Song thân hắn từng là minh tinh đình đám một thời, yêu nhau khi đóng chung phim rồi kết hôn, sinh con, lui về hậu trường.
Sau đó nhờ con mắt đầu tư sắc sảo và mạng lưới qu/an h/ệ rộng, ki/ếm bộn tiền trong ngành giải trí.
Rồi cả hai cùng ngoại tình.
"Cha tôi qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn xe, lúc đó tiểu minh tinh ngồi ghế phụ còn mang th/ai, tính kế mẫu tử quý tộc, ai ngờ kết cục một mất hai mạng. Mẹ tôi sau này sinh thêm cho tôi một em trai và em gái, nhưng họ đều sống ở nước ngoài."
Ừm, xem ra báo lá cải Hương Cảng khá chính x/á/c, cơ bản không sai lệch nhiều.
Trình Chính Đông hiếm hoi tâm sự nhiều với tôi như vậy.
Tôi định hỏi về Chương Thi Dĩnh, nhưng sợ phá hỏng không khí nên thôi.
Ai ngờ vô tình, Chương Thi Dĩnh dẫn cả đoàn người bước vào.
Nếu không phải vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy quá chân thật, tôi còn tưởng cô ta lắp định vị trên người Trình Chính Đông.
Cô ấy thực sự rất được lòng người, đi đâu cũng có bạn bè tụ tập đông đúc.
Sức sống cũng cực kỳ dồi dào.
Mười ngày thì tám ngày tôi thấy cô ấy xuất hiện khắp nơi ở Hương Cảng trong phần "đêm khuya" trên WeChat.
Đôi lúc không kìm được mà nghêu ngao câu hát: "Cuộc đời em cuộc đời anh sao khác biệt thế (Tuổi thơ em tuổi thơ anh sao giống nhau thế)".
Ánh mắt cô ấy sáng rực khi thấy Trình Chính Đông, long lanh đáng yêu vô cùng.
"Chính Đông, sao anh lại ở đây? Không phải tuần sau mới về sao?"
"Ừ, xong việc sớm nên về trước."
Cô ta phụng phịu: "Sao anh không báo em? Em định qua tìm anh rồi, may nhờ Nhất ca nói anh bận nên em mới thôi."
Ngũ Khai Nhất đang nói chuyện ở cửa, thấy đoàn người Chương Thi Dĩnh dừng lại liền đi tới.
Thấy Trình Chính Đông, hắn lập tức càu nhàu: "Vừa nãy Vương Đống bảo cậu về tôi còn không tin?"
Hắn chỉ Chương Thi Dĩnh: "Cậu về rồi thì tự dẫn con nhỏ này đi, mấy ngày nay thay cậu trông trẻ tôi sắp phát đi/ên rồi."
Nói xong mới thấy tôi ngồi đối diện, biểu cảm hơi ngượng ngùng.
Nhưng vẫn nhanh chóng chào hỏi: "Cung Ninh cũng ở đây à? Cháo ở đây thế nào? Cũng là cơ ngơi mới của Đống ca, lát bảo cậu ấy tặng em thẻ nạp tiền nhé."
Đám đông ùn ùn đứng giữa đại sảnh trông mất mỹ quan, có người đề nghị: "Khó được gặp nhau, vào phòng VIP ngồi đi."
Tôi nghi ngờ sự "khó được gặp nhau" này.
Không ngờ Trình Chính Đông cũng vậy.
"Tôi đi dạo Cửu Long ba vòng đã gặp cô ba lần, các người chơi đi, chúng tôi về trước."
Hắn gọi tôi: "Cung Ninh."
Tôi lập tức đứng dậy theo hắn rời đi.
Đến cửa, tôi ngoái lại nhìn.
Chương Thi Dĩnh đứng trước phòng VIP cũng vừa quay sang.
Ánh mắt ai oán xót xa.
Tất cả những điều này, Trình Chính Đông hoàn toàn không hay biết.
09
Việc học bình thường đã đủ bận rộn, cộng thêm kỳ thi căng thẳng.
Dù mỗi ngày đi về đỉnh núi hơi phiền phức, nhưng may nơi này đủ yên tĩnh.
Phần lớn thời gian Trình Chính Đông không có nhà, tôi có thể yên tâm ôn thi.
Gọi là tuần thi nhưng thực chất cả tháng đều có các bài kiểm tra lớn nhỏ.
Đến khi thực sự rảnh rỗi thì đã sắp Tết.
Nhưng năm hết Tết đến lại là thời điểm bận rộn nhất năm của Trình Chính Đông.
Chỉ riêng việc tham dự các lễ hội cuối năm, hắn đã phải xuất hiện ở vô số sự kiện.
Hôm đó hắn về thay đồ, thấy tôi đang đọc sách liền lên tiếng: "Sao lại đọc sách nữa? Không sợ đần à?"
Tôi đang đọc đoạn cao trào nên ứng phó qua loa.
Hắn có vẻ không hài lòng với sự nhàn rỗi của tôi, lập tức ra lệnh: "Thay đồ, dẫn em ra ngoài hít thở."
Tôi miễn cưỡng lên xe, đến nơi mới biết đó là lễ hội cuối năm của Chính Viễn.
Chính Viễn là công ty thương mại lớn nhất dưới trướng Trình Chính Đông.
Có người từng nói vui: Ở Hương Cảng, hễ bạn tiêu tiền là Trình Chính Đông có lợi nhuận.
Tôi ngồi yên trong xe, nói với hắn đang mở cửa chờ: "Em đi không tiện đâu? Còn đông nhân viên và đối tác..."
"Vậy em thấy anh đứng gió lạnh mở cửa chờ em là tiện lắm hả?"
Thấy tôi lần lữa, hắn quát: "Mau lên!"
Kết quả vừa xuống xe đã đụng mặt mẹ Trình Chính Đông.