“Không sao sao, may tầm xa vội vàng gả con sớm.”
“Thằng phúc xứng, con yêu của sẽ tìm người trường học.”
Ba nén nỗi an hồi lâu nói chuyện với người trai.
Các tính khí nóng nảy, nếu kiềm chế, e rằng nay sẽ b/ắt c/óc Vân Gia.
4
Tôi trở phòng với thân mệt mỏi rã rời.
Nằm giường, nhắm lại, nước cứ thế tuôn rơi.
Sao chứ?
Đó là toàn bộ rung thời nữ của mà!
Tôi thích Vân chân thành liệt đến thế.
Những đính hôn, số lần mơ mộng tương lai của chúng mọi kịch đều là bên nhau đến bạc răng long.
Năm Vân đến lao mười sáu tuổi, vừa nghiệp cấp ba.
Mẹ rỗi bị người đời dị nghị, bèn nhờ xếp cho việc cỏ nhẹ nhàng.
Nhưng cưng chiều nhỏ, việc đồng áng lắm.
Một hôm, đang lẩm bẩm trách thì bỗng nghe tiếng ruộng bên cạnh.
Ngẩng lên.
Ánh chạm nhau.
Khoảnh khắc ấy, chợt hiểu nghĩa của cụm kiến vạn niên” sách.
Từ nhỏ sống thôn, cuộc đời quẩn phá đội sản xuất, dạo hợp xã, học qua loa huyện.
Trước nào trai đẹp thế...
Về thân quen với Vân việc thường sang giúp cỏ, ngồi dưới bóng sát.
Dân làng thanh niên hay lợi dụng con con trai làng việc thay,
Nhưng giữa Vân hoàn toàn ngược lại.
Vì thế tin rằng thật yêu tôi.
Xét cho cùng, cũng là đóa hoa xinh đẹp nhất vùng này mà!
Ánh tương tư thời ái tình sao giấu được.
Chẳng mấy chốc, tin đồn Vân lan khắp đội sản xuất.
Cố Vân thân khu tập Bắc Kinh, này biến cố nên phải hạ hương.
Anh nhiều lo lắng, bày tỏ tình cảm.
Mãi đến đồng ý, nhờ dì thư ký đến mối, đính hôn với tôi.
Hôm đính hôn, vốn tĩnh lạnh lùng là thế, thanh niên lại khóc trẻ con, quỳ trước mặt hứa sẽ yêu trọn đời.
Ba yêu cầu duy nhất: Đợi năm nữa, tình ổn định kết hôn.
Ông muốn lui.
Năm nay chính là năm thứ ba.
Vốn tháng nữa là chúng thành hôn.
Nhưng lại, hình ảnh ngày đếm chờ đợi thật nực cười.
5
Đúng lúc ấy, cửa phòng lên tiếng “cộp”.
Đây là bí mật nhỏ giữa Vân Gia.
Biết bao đêm trước, lén trèo qua, đứng cửa dỗ ngủ.
Ngọt ngào bao nhiêu, đớn bấy nhiêu.
Tôi phớt nhưng tiếng đều đặn lên.
Không chịu nổi, lao đến mở cửa sổ.
Bên trống trơn, hộp cơm bệ cửa.
Dù ngửi gừng.
Là gừng.
Vẫn nóng.
Tôi nắm ch/ặt tay, Vân thật quá đáng.
Tôi quyết định chia tay êm đẹp, vậy buông tha.
Chẳng lẽ nghĩ nói những đó, bình thản tiếp tục qua lại?
M/áu nóng dâng lên, quay người xông ra sân.
Vớ lấy củi, quay lại cửa sổ, phang mạnh vào hộp cơm.
Hộp mó, nóng tóe.
Vừa quăng xuống các đứng trước cửa đầy lo lắng.
Nước lập tức tuôn rơi.
Tôi gào lên tuyệt vọng: con h/ận lắm...”
“Anh ta trả lại cho con tất tình con trao không?”
“Con muốn mặt người nữa...”
Mẹ ôm khóc đớn tôi.
Người lính già vào sinh ra tử cũng đỏ mắt.
6
Đêm đó, ôm ngủ thuở ấu thơ.
Bà nói: “Con yêu của con trẻ, đời dài phía trước.”
“Con bị đoạn tình gục.”
“Hồi trẻ khổ nên cố hết sức để các con sướng.”
“Mẹ ít học, đời chưa rời khỏi mảnh đất này, nhưng thật muốn con bước ra khỏi núi.”
“Đi ngắm trời đất mênh gỡ nhiều người đẹp hơn.”
“Theo phụng đất nước cũng được, việc nhàn hạ mấy cô cậu thanh niên diện hàng cũng được.”
“Ba các mong con hạnh phúc.”
7
Nửa đêm, sân tiếng nhưng ngủ say.
Sáng hôm sau, bầm môi, út khập khiễng.
Rốt cuộc họ lén.
Trên sang cậu bằng xe bò, nén tựa vào rắn của thuở nhỏ.
“Cảm ơn cả.”
Anh giả bộ thản nhiên: “Hừm, bị em phát hiện.”
“Đừng bị thương tí thương hại, thằng họ thê thảm hơn.
“Anh thẳng vào mặt nó, sưng vếu lên.”
“Xem thằng bạch diện chậu ngó nồi không!”
Tôi xu nịnh vài câu.
Nhưng hơi kỳ lạ.
Cố Vân nhỏ tập võ với binh của ông nội, mười dân các cũng chẳng hề hấn.
Vậy dễ dàng để các sao?
8
Nhưng chẳng mấy chốc, tâm trí nghĩ chuyện tình nữa.
Ba làng nghe hôn của Vân sẽ chịu nổi dị nghị.
Thế là cậu đến nhập học Bắc Kinh.