Năm sau, thốc xe anh ta.
Anh đứng hắt xì liên tục.
Những người đi sớm qua lại ném ánh mắt mò.
Tôi cảm dạ dày muốn lộn ra ngoài, ngẩng đầu lên, ánh mắt người.
Chàng trẻ ngừng hắt xì, đờ đẫn nhìn một hướng, liền tiến lại gần.
"Sao thế?"
Tôi lẩm bẩm đầy nghi hoặc, "Họ đang làm thế?"
Anh theo ánh mắt nhìn phía trước.
Ở cửa sạn không xa.
Tôi Hữu một người đàn ông.
Dưới bầu trời xanh sáng, anh đang tay vuốt mái người đàn kia.
Ánh mắt lưu luyến, không nỡ rời.
Người đàn nghiêng đầu, lòng tay anh rồi đi.
Cảnh tượng này thật khó tin.
Tôi trợn mắt.
Khi người đàn lại, nhận ra.
Đó bác phụ khoa bạn của Hữu Khiêm trị cho tôi.
Cũng phù rể duy đám ngoái.
"Một cặp tính."
Giọng chàng bỗng trầm kỳ rồi sang tôi.
"Cô trẻ thế mà không thủ chứ?"
"Tình... tính?" lặp lại ngơ ngác.
Chàng nhìn gương mặt tái mét của nheo mắt.
"Cô người đàn đó?"
"Ừ."
"Là qu/an với cô?"
Tôi nhìn Hữu Khiêm đứng hiên ngang trước sạn, thốt:
"Chồng tôi."
06
Một ý đi/ên cuồ/ng trỗi dậy đầu.
Lồng tay khổng lồ bóp nghẹt, cảm giác ngạt thở tràn ngập mạch m/áu.
Tôi đột nhiên lao thẳng một hướng.
Tiếng chàng vang phía sau.
Tôi mặc kệ.
Chạy đi/ên dại.
Thế vời một câu vang vọng:
"Tình tính!"
"Tình tính!"
"Tình tính!"
Đường bắt đầu nhịp, ánh dương xuyên qua tán rọi thể đẫm.
Tôi dừng bước.
Họ tính.
Vậy gì?
Về nhà, vật ra giường, nhìn chằm trần.
Từng mảnh ký ức hơn một qua hiện cuốn phim chậm.
Lần đầu gặp Hữu anh rất lạnh nhạt. Cho trưởng thiệu tôi: "Tiểu Thịnh yêu giờ, giáo sư có ai thì mai giúp", anh mới chăm chú nhìn tôi.
An Hữu Khiêm dẫn chuyên cảm nữ trên đài, thính giả mệnh danh "người hộ cảm phái đẹp". Với tờ trắng anh nắm bắt hoa, ngắm bình minh, trang sức pha lê, đón tan làm mưa, bênh vực trước đình...
Trông có yêu thương, nhưng thực tế rất ít tiếp xúc mật.
Anh yêu trọng.
Tôi tự hào sự quân tử của anh, càng tin tưởng anh đình anh.
Gia đình anh...
Đúng làm có sự tốt đẹp vô cớ?
Bố mẹ giáo sư của anh hẳn biết xu hướng tính của con trai, mới xúc động đỏ mắt anh về.
Tôi tưởng mình chịu khổ đình quá lâu, trời xót ban cho tổ ấm mới.
Nào ngờ...
Lại vực thẳm ngục.
Đám không hoa. Bạn bè nghiệp anh vắng có một phù rể.
Bác Vương.
Bác Vương ngoại hình rất bình thường.
Ngoài mươi, dáng người thấp, da ngăm tính cách trầm lặng.
An Hữu Khiêm nói bác phụ khoa viện tư, mời kê đơn dưỡng mang th/ai.
Trong tiệc đứng nhau.
Đêm tân hôn, Hữu Khiêm nói say xỉn, bạn nhà tảng sáng mới lại.
Sau anh rất quan chu kỳ của mỗi lần ân đúng định.
Chúng không anh không có khúc dạo đầu. Sau thụ th/ai, anh động lần nào.
Tôi tưởng đời vợ chồng bình thường vậy.
Tính cách mỗi người sao có thể phim?
Nhưng hôm nay, ánh mắt Hữu Khiêm vuốt má bác Vương.
Dịu đắm đuối.
Là mặt thấy.
Tôi cười căn phòng trống vắng.
Tiếng cười hoang mang, thê lương.
Mọi thứ rõ.
Cảm giác bất an len lỏi suốt hơn một hạnh giả này, cuối bật gốc.
Vậy -
Tôi chính "đồng thê" số truyền thuyết.
Là công cụ mang th/ai hộ h/iến t/ế cho yêu của họ!
Mẹ không thiệt.
Ít có căn nhà.
Không.
Chính x/á/c tiền đặt cọc nhà, trị giá 36 vạn.
An Hữu Khiêm dùng thế ly không chia tài sản, đổi 36 vạn này thành phí mang th/ai hộ.
Tính toán thật tinh vi!
Con 5 tháng tuổi đòi ly hôn, lý do tính khí giả của lừa dối cảm...
Tôi cơn lạnh lưng bò lên.
Tôi đứng loạng choạng chạy tủ nhà tắm, lấy ra lọ dưỡng của bác Vương.
Loại này, cai sữa, Hữu Khiêm mỗi tối tự tay pha nước bắt uống.
Cũng từ dần mất kiểm soát cảm xúc.
Trở nóng u uất, nghi tự ti.
07
Tôi vật vờ trên giường suốt hai ngày.
Người lúc nóng lúc lạnh.
Có lần, cảm linh thoát x/á/c, lơ lửng nhìn người phụ nữ xanh xao m/a trên giường.
Ngày thứ ba, Hữu Khiêm về.
Anh đứng giường, lạnh lùng gọi tôi.
Tôi mở mắt.
Lặng lẽ nhìn thẳng.
Anh nhìn một thở dài.
"Thịnh Hạ, lấy tiền tự hành hạ mình làm nữa?"