Ghế ngồi quá b/éo bên cạnh chèn ép chịu. th/uốc chuẩn sẵn, một viên, chìm giấc sâu.

Đôi khi tôi thấy đổ phụ nữ b/éo bên cạnh, đôi khi được bên phía ồn ào huyên náo, biết đang chuyện gì.

Phần lớn thời rất ngon lành, chẳng biết đâu, được khổ.

Khi máy bay hạ xếp hàng ra, Ngô lưng cứng đờ nói: "Th/uốc thừa Lượt về cho tôi một được không?"

Tôi cười lạnh lùng, mong rằng lúc về, vẫn được.

26

Tôi Ngô sang châu Phi kiểm sổ sách nhưng đồng thời tôi nói, tôi quản chuyện ăn nghỉ ta.

Có lẽ lúc tầm trọng câu sau, nên chuẩn chu đáo.

Sang bên tế địa phương nhanh chóng dạy cho một bài học.

Anh nhờ quen liên hệ hiệp hội thương mại đón tiếp. Nhưng rốt cuộc thuộc, chắc hẳn tiện.

Tôi gặp họ lần nữa, tại dưới tôi.

Tôi khởi nghiệp bên sản khoáng sản năm b/án được, b/án một lần ăn năm.

Hai năm đây năm nhỏ ngành khoáng sản, tôi một sạn.

Cái gọi sạn, m/ua một đất ven hồ, xây chục căn nhà. Mỗi mười căn quây thành một khuôn viên, vài khuôn nối liền nhau, giữa hoặc bố trí hồ bơi, hoặc xây vườn tóm kiểu kiến đặc trưng địa phương.

Muốn vận hành Nhưng chỗ tôi bên giải được vấn lực, tôi cấp ngày.

Lúc tôi đang ngồi nước tại bar cạnh tân, da đen địa phương bắt rư/ợu, sảnh khá thoải mái dễ chịu.

Trịnh Ngô lúc bước vào.

Trịnh thấy thốt lên: "Nơi đẹp quá, như chốn bồng vậy. Ngô Cương, muốn đây."

Ngô thở dài, vỗ tay cô ta, hỏi giá đã."

Anh lảng vảng bar, cẩn thận hỏi bằng tiếng lủng "Xin hỏi một đêm đây nhiêu tiền?"

Nhân tân liếc nhìn như muốn nói: "Ông chủ, đồng hương ông rồi."

Tôi mắt đáp.

Ngô lúc phát hiện tôi đây, dường như thở phào nhẹ nhõm.

Hình như tôi đây chứng minh nơi sự tốt, yên tâm hơn.

Nhân tân ta: "150 la Mỹ một ngày."

Lông mày gi/ật giật, ràng giá đắt.

Chúng tôi hai đang múi giờ. Nhưng hai hiểu giá bên này.

Người sự nghèo, giàu một giới tiêu sự đắt đỏ.

Anh quay nhìn Oánh: vẫn về chỗ Tiền đi. Bên đắt quá, hai đi."

Mặt lập tức xịu xuống: Cương, theo anh, chịu khổ sở rồi, phiền gì, định cùng gánh Chuyện Lâm làm được, làm được."

"Nhưng xem Lâm Khê, cô đây sao?"

"Chúng chỗ Tiền, một mất nước, một mất điện, thứ mất nước mất điện, sự chịu nổi, cầu cao, đây vài thở một chút, chúng quay chỗ Tiền."

Ngô nhíu ch/ặt lông mày, mày chịu: một khi rời khỏi Tiền, làm sao quay được? Nói điều kiện quá kém, ngoài thở chút, phải về, Tiền đáng quấy rầy sao? chuyện nhân tình thái sao hiểu?"

Trịnh nghe xong, nước mắt trào ra, uất ức nói: biết bắt lỗi em, chẳng biết khăn em."

Ngô thở dài, lần tiếng thở dài sâu.

Mặt đầy sầu: bảo đừng cứ đòi đúng đồ phô trương."

Trịnh bắt khóc lóc: chán em? Giờ kiên nhẫn rồi? Em làm tiêu tiền, sao? mức vậy sao?"

Ngô muốn miệng đó, cuối cùng chẳng gì.

Tôi lẽ muốn nói: mức, trên tay tiêu được lâu.

Nhưng lắc thở dài.

Tôi phát hiện giờ thường xuyên thở dài.

Anh trên tay nắm so chúng tôi tay biết tốt nhiêu.

Chẳng qua từ trên cao rơi xuống, trong lòng xót thôi.

Tôi muốn chịu, mục đích tôi đạt được.

Bắt chịu khổ, chịu tội, cam lòng. Nội tâm dày vò, loại xúc trào, tự hao mòn. Dù nào lòng an ổn.

Những thứ tôi qua, tôi muốn nếm hết.

Cuối cùng vẫn định đây, lập tức tiền mười ngày.

Anh phát hiện nơi quét WeChat, nhấn chuyển xong, thoại tôi vang tiếng: Tài WeChat bạn 10.000 tệ.

Anh ngẩng nhìn kinh tin.

Trịnh phát hiện thường, nhìn sang.

Tôi gật đầu, "Khách chuyển đâu."

Trịnh gi/ận Khê, giấu tài sản trong hôn nhân, nên phần em."

Chưa kịp tôi nói, Ngô tiếng, giọng đầy chát: chắc làm chuyện này. Nếu nhầm, chắc tiền cho mẹ vợ, ấy cho Lâm xây sạn."

"Bảo sao lần nào cầu ghi tự nguyện tặng cho. Lâm Khê, từ vậy tính rời bỏ sao?"

"Từ vậy nghĩ chia nhà, nghĩ phá nát gia nghiệp, khiến tay."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Chơi Cùng Chú Nhỏ Của Bạn Trai Cũ

Chương 21
Tôi bị khiếm thính từ lúc sinh ra. Trong quán bar, Chu Vọng kẹp điếu thuốc bằng một tay, tay kia ôm lấy tôi. Bạn của hắn nhìn tôi một cái, rồi quay sang hỏi Chu Vọng: “Cậu thật sự thích đàn ông à? Thích cậu ta điểm gì thế?” Chu Vọng hờ hững đáp: “Ai mà thích đàn ông chứ? Tôi đâu phải đồng tính. Lần nào hôn cậu ta cũng thấy ghê.” Chu Vọng rít thuốc, nói. Người bạn kia cười cợt: “Nói vậy không sợ cậu ta nghe thấy à?” Chu Vọng cười dịu dàng với tôi, nhưng lời nói ra lại khiến toàn thân tôi lạnh toát: “Cậu ta ghét mấy chỗ ồn ào, mỗi lần đến đều không mang máy trợ thính, không nghe thấy đâu.” “Thế sao lúc đầu còn quen với cậu ta?” “Lần đầu tiên gặp gay ngoài đời.” Chu Vọng phủi tàn thuốc, vẫn giọng điệu hờ hững: “Muốn chơi thử thôi.”
1.33 K
2 Đêm Nghi Ngờ Chương 12
7 Tiểu Thiếu Gia Chương 12
11 Trường Nam Sinh Chương 11.2
12 Phúc Xà Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm