Bố tôi lặng người, chỉ nghe ông nội nói tiếp:
"Bố biết, con không muốn chúng tôi đăng ký kết hôn chỉ vì sợ tài sản của bố không về tay con đúng không? Yên tâm, sẽ không thiệt thòi đâu, nhưng bố cũng không để Thúy Phân chịu oan ức."
Không biết vì bị chạm đúng tim đen, hay cảm thấy lời ông nội quá phũ phàng. Bố tôi gi/ận dữ đ/ấm mạnh vào tường, hầm hầm bỏ đi.
"Bố ơi, Chí Cương không có ý đó..."
Mẹ vội vàng hòa giải: "Dù sao mẹ con mới mất hôm qua, giờ bố đã muốn tái hôn, người ngoài biết được cũng không hay."
"Mắt người đời có gì đáng bận tâm?"
Thấy ông nội cố chấp, mẹ cũng không biết khuyên sao.
Trái lại, Trần Thúy Phân tỏ ra thấu tình đạt lý: "Minh Đức ơi, em không vội khoản này đâu. Thế Phương muội muội vừa đi, chúng ta tổ chức hôn lễ quả thực không phải lúc."
Nét mặt gi/ận dữ của ông nội dịu xuống, đầy cảm động vỗ vỗ mu bàn tay bà ta.
Lúc này tôi mới nhận ra, dù ông nội luôn chiều chuộng bà nội. Nhưng chưa bao giờ ông nhìn bà bằng ánh mắt trìu mến như thế. Ông nói ông và Trần Thúy Phân đã lỡ nhau bốn mươi năm. Nhưng bố tôi đã quen Trần Thúy Phân từ năm bảy tuổi. Lỡ làng chỗ nào?
Tôi vẫn tưởng bà nội có chồng yêu thương, con trai hiếu thuận, đời này hẳn mãn nguyện. Nhưng trong mắt bà, liệu có thật như vậy? Khuôn mặt đẫm nước mắt của bà trong giấc mơ dần hòa làm một với vẻ mặt chua ngoa suốt ngày trong ký ức. Lòng tôi bỗng dâng lên nỗi xót xa khó tả.
Bố đỗ xe dưới lầu. Trước khi đi, tôi đến bên Trần Thúy Phân: "Thấy cô đeo chuỗi hạt bồ đề, cô tin Phật pháp à?"
Trần Thúy Phân lưỡng lự sờ vào chuỗi hạt, mặt tỏ vẻ ngọt ngào: "Ừm, năm ngoái sức khỏe không tốt, ông nhà tự leo núi lên chùa cầu cho đấy. Nghe nói về còn ốm liệt giường mấy ngày."
Tôi biết chuyện này. Hồi đó ông nội nhập viện, chính bà nội đã thức trắng đêm chăm sóc.
"Thế cô cũng tin thế gian có q/uỷ thần?"
Nụ cười trên mặt Trần Thúy Phân tắt lịm. "Cái gì cơ?"
"Không có gì, chỉ là đêm qua cháu mơ thấy bà nội."
Tôi mỉm cười: "Bà ấy hỏi sao ông không ở nhà, cháu bảo ông đi tìm cô rồi."
"Mong chuỗi hạt này có thể bảo hộ cô."
07
Nhật ký của bà nội được tôi mang về trường. Lời nói đầy tức gi/ận vô cớ hôm đó đã khiến cả ông nội và Trần Thúy Phân biến sắc.
Trên người Trần Thúy Phân tỏa mùi hương nồng nặc. Là trầm hương, cùng mùi với căn phòng bà nội. Bà nội tưởng ông thích trầm hương nên tập thành thói quen xông hương. Kỳ thực, ông chỉ yêu Trần Thúy Phân mà thôi.
Về nhà, mẹ hỏi sao tôi lại nói lời bất lịch sự như vậy. Tôi cũng không rõ nữa. Bởi lúc đó trong lòng tôi chỉ vang lên một câu - ông nội ngoại tình. Còn người phụ nữ đang ngang nhiên chiếm chỗ này, chính là kẻ thứ ba.
"Mẹ ơi, bố... bố biết sự tồn tại của người này từ lâu rồi ư?" Tôi hỏi trong nghẹn ngào.
Mẹ im lặng hồi lâu, mới ấp úng: "Nguyện Nguyện, đây là chuyện người lớn, con đừng suy nghĩ lung tung..."
"Vậy là biết rồi hả?" Tôi hỏi tiếp: "Còn bà nội? Bà có biết không?"
Gương mặt mẹ thoáng nét khó xử, lần này bà không nói gì. Đột nhiên tôi cảm thấy sụp đổ.
Suốt nay, tôi vẫn nghĩ gia đình mình vô cùng hoàn hảo. Ông nội là giáo viên về hưu, ôn nhu nhã nhặn, thành tựu đầy mình. Bố là nhà nghiên c/ứu khoa học, uyên bác hiếu thuận. Chưa kể đến người mẹ hiền lành đằm thắm, yêu thương tôi nhất đời. Trong nhà này, dường như chỉ có bà nội là thô kệch quê mùa, lạc điệu. Nhưng sau khi bà mất, những vết rạn nứt dưới lớp vỏ hoàn mỹ đã như rêu xanh nơi góc tường ẩm thấp, lồ lộ hiện nguyên hình.
Tôi vật vờ trở lại trường. Đến cả giờ học cũng mất tập trung. Đến tối, tôi lấy nhật ký ra xem. Ánh đèn neon trong lớp học chiếu rõ nét chữ bà nội. So với xem ban đêm càng thêm khó tả.
【Hôm nay làm sườn xào chua ngọt mà Chí Cương thích nhất, nhưng cậu ta về đã bảo không ăn, khóe miệng dính kem. Thằng ranh, lại lén ăn đồ ngọt với bố rồi, tưởng ta không biết sao?】
【Hiệu trưởng rủ Minh Đức đi câu cá, hôm đó là sinh nhật phu nhân hiệu trưởng. Minh Đức nói m/ua khăn lụa làm quà, nhưng nhà đã hết tiền...】
【Khăn lụa đắt quá, tới 400 đồng. Cổ vợ hiệu trưởng quý giá thật! Không m/ua!】
【400 đồng! 400 đồng! Tiền sinh hoạt nửa năm! Hết cả! Hết cả! Chí Cương không có sườn ăn rồi!】
Đọc nhật ký bà nội, hình ảnh bà hiện lên sống động trong tâm trí. Đa phần là chuyện vụn vặt, mỗi bài thường chỉ vài câu. Dù có xem cách nào, cuốn nhật ký này vẫn chân thực đến mức không giống bà nội. Không lời cay nghiệt, không ngôn từ tục tằn. Càng không oán h/ận hay phẫn nộ. Tựa hồ chỉ là một người nỗ lực sống và tràn đầy nhiệt huyết với đời.
Một tiết học sắp hết, tôi quyết định đọc thêm một trang nữa rồi thôi. Tôi lật trang đó, chỉ vẻn vẹn một dòng chữ:
【Trần Thúy Phân cũng có chiếc khăn lụa 400 đồng.】
08
Tôi lại mơ thấy một giấc mơ. Người trong mơ không phải bà nội, mà là một thiếu nữ da ngăm đen. Cô mặc áo vải thô, làm ruộng giữa cánh đồng. Bố mẹ và họ hàng cô ngồi quây quần trên giường, chỉ đứa bé trai trong lòng mà chúc mừng: "Nhà họ Lưu cuối cùng cũng có nam đinh rồi. Đứa bé này đến đúng lúc lắm, Thế Phương cũng lớn rồi, có thể phụ chăm sóc em, đỡ đần được nhiều."
Bố cô nói: "Đúng thế! Giờ vừa phục hồi thi cử, Quang Tông nhà ta sau này cũng được đi học thành trí thức rồi!"
"Lúc đó Thế Phương cũng xuất giá rồi, tiền hồi môn vừa đủ cho Quang Tông lên đại học..."
Giữa trưa nắng gắt, mồ hôi thiếu nữ chảy dọc sống mũi cao, đọng lại đầu mũi, rồi theo động tác cuốc đất th/ô b/ạo rơi tõm xuống ruộng. Cô làm ngơ, đôi mắt đen láy chỉ chăm chú vào luống đất.
Họ hàng cười nói bàn tương lai tươi sáng của Quang Tông. Tôi không nhịn được hỏi: "Thế Phương không đi học sao?"
Tiếng cười trong nhà đột ngột tắt lịm. Mọi người đồng loạt ngoảnh lại nhìn tôi:
"Con gái học hành làm gì? Đằng nào cũng thành người nhà khác!"