Y im lặng hồi lâu, đầu nhìn tôi, vội vàng né tránh mắt.
Thật hối h/ận rồi đã là thăm cô ấy!
Y bất lực: ơi, tiêm th/uốc thôi mà".
Khó lắm tiêm xong, ngồi xuống.
Cô nghiêng đầu, bĩu môi: "Mẹ bảo chị khuyên nhủ đúng không? Em định nghe đâu".
Cô ấy đặc điểm là bao giờ nghe những lời nghe, đã rồi - lười khuyên nhủ.
"Chị giản là gh/en em! Chị tuổi rồi bạn trai, chị tình yêu? Chị nào là yêu chưa? Có ai sẵn sàng ch*t vì chị không?"
Tôi... lúc rất một icon biểu cảm tả tâm trạng.
Nén lòng đợi cô xong, giọng gật đầu:
"Hai các đúng là cảm động thật, anh sính mà!
"Bố rất sính cơ."
07
Cô lập tức giụa cá trên giường:
"Ngày ngày tiền tiền tiền! chồng tương lai nhìn ra sao?"
Tôi theo cảm khái:
"Cũng phải, chưa qua cửa đã khiến trai đồn cảnh sau chồng nhìn nào? Trong lòng tất nhiên ức rồi."
"Dì và dượng cứng đầu sao cho chút.
"Họ là cho thì cho nổi!"
Tôi dẫn dụ khéo liếc nhanh qua tôi.
Triệu Hồng thả lỏng người, đuôi mắt đỏ hoe: "Chỉ một là một đứa trai chứ!"
Tôi giả bộ ngây
"Chuyện hôn sự của liên họ?"
Cô đ/ấm giường đùng đùng: "Chị ngốc thật! Là sinh viên đại học mà! ra! Tất nhiên là liên quan, định lấy sính của bù đắp cho Long!"
Con nhỏ sao đột nhiên ch/ửi thế!
Bị ch/ửi bất ngờ, nghẹn lòng, gượng nói:
"Như là ổn."
Cô đầu trút bầu tâm sự, thỉnh thoảng gật đầu nhíu mày đáp lời.
Khi cô xong, thắc mắc:
"Dì dượng sao thế? Vì Long bất hạnh phúc của em?
"Sính của Long trích từ tiền của em? Ông nhiều tài thế, sau mọi thứ thuộc Long, sao nó vẫn đủ?
"Con gái tế thường giữ sính cho mình, em... đã chia tài sản, giờ sính mất."
Em hoàn toàn im lặng.
Trên đường về, xe thôi, trước cửa ngập ngừng, phòng lại...
"Mẹ hỏi đúng đấy. ý đâu, nhau vui lòng."
Có đứa gái tôi, quả là cú niệm của mẹ.
Tính cách tại của hình thành phim ảnh, trọng hơn là bị áp từ nhỏ.
Là cả là nuôi tám đứa em.
Ông ngoại nghỉ học lớp 2 ở trông em.
Có lần địu trai nghe giảng ngoài cửa sổ, bị giác, bị treo đ/á/nh.
Từ trường nữa.
Cả đời viết tên và tên tôi.
Nhận mặt chữ giản.
Vì tất cả trách mẹ, kiên nhẫn.
"Con sẽ nhẫn nhục. phụ bạc con, tuyệt cho cơ hội. chúng ta, định b/áo th/ù."
Nói bếp nấu tự ngẫm phòng khách.
Vì hòa hợp tiếp nhận từ nhỏ, đã từng hi sinh tôi.
Nhưng hơn tôi, đã chịu quá nhiều thiệt thòi.
08
Triệu Hồng xuất viện nửa ngày đã vội đoạt tài sản.
Ba bị tạm giữ thả.
Dì dượng đòi chàng rể sính lễ, bồi thường đối phương nghìn tệ.
Về thấy Hồng voi đòi tiên, đ/ập phá ầm ĩ.
Bát đĩa vỡ tan tành.
"Bố thường trai gái nhau, sao chia gia tài coi gái đã ch*t?"
"Hồng Hồng, mày bị th/ần rồi gái thì liên gia sản?"
Hồng vỡ một chiếc bát tường: "Triệu Long im đi! Không lượt mày nói!"
Em co rúm cổ: "Bọn đàn bà các rồi!"
Dì mệt gi/ận, gái được, sợ tổn trai.
Lúc bà ấy thấm một mười nỗi lòng năm xưa.
Bà ưa chuyển họa cho khác, giờ chính bà vướng vòng thoát được.
Dượng tiết: "Nhà của cải đâu! Tất cả tay nội! chẳng có!"
"Vậy thì đòi đi!"
"Ông mày cưới rồi!"
Hộ khẩu gia đình trai mang theo bên ngoài.
Không ngờ đột nhiên hứng, hôn Trương Lệ Hoa hộ khẩu.
Trương Lệ Hoa dịu dàng, kém gần 30 tuổi, trẻ hơn cả dâu.
Nửa năm qua gia đình bận đám cưới Hồng, ai ý.
Giờ đắm tình mới, tự thoát.
Hồng hè tìm Quốc Cường.
Thái độ gái y hệt lúc kh/inh bỉ ngày trước:
"Con chim, nối dõi được, đòi nhiều của cải gì? Mang sang thì chổng vó à!"
Quay sang kh/inh trai:
"Đồ vô dụng! Không bản lĩnh, quản vợ, giờ nuôi gái à?"
Vừa ra khỏi đồn, dì tức gi/ận thét lên:
"Bố chúng dưỡng nữa Kh/inh thường cả hối h/ận! Lúc bố –"