“Nhưng mà…”
Tôi muốn giải thích, bước khỏi phòng.
“Tay cháu lắm ạ!”
Tôi khẽ nói thêm câu sau, rơi, ngoài, chỉ biết tự thổi phù phù nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Không hiểu ngủ đi, chỉ cảm giường trước áp đây lạnh lẽo vô cùng.
Hôm sau, nắng vàng dịu dàng, gió mây.
Tôi nhọc tự mặc quần áo, đầu ngắm thời tiết đẹp bên ngoài, tâm trạng cũng vui hẳn lên.
Mưa tạnh bị ướt nữa.
Và cũng nói tôi.
Sau một đêm, tuy cong tím bầm trông x/ấu xí, nếu cử động thì cũng đỡ đến mức khóc.
Đến bữa trưa, bước khỏi phòng, tránh những vũng nước lỗ trên sân, vào ăn.
Có lẽ quá, mọi vào mâm cơm.
Trên bàn lang, thêm đĩa rau xào.
Bà tôi, cạo cạo chiếc nồi nhôm trống không, gì, đổ chút nước vào tráng qua, nửa bát có thể bóng người.
Củ trong hấp trên bàn, cũng chọn củ chỉ bằng nắm tôi.
“Hy củ ăn hết phí lắm.” Bà nói vậy.
Tôi đợi mãi, quả hôm qua ăn, thậm chí hôm nay cũng có. Trên bàn, mọi ăn no nê.
Cậu bé ba bụ bẫm cạnh trước mặt vương vãi vỏ trứng.
Chú Tư đối diện vừa tốt nghiệp cấp ba sắp cưới vợ nửa quả ăn dở, vội vàng nhét hết vào miệng.
Bác liếc mắt lên trời, lưng chú Tư đầy dọc. Ông và bận rộn gắp lia lịa.
“Hy ăn? Để ng/uội ăn vào ốm đấy.” Chú Tư nói giọng ngậm hồ.
Ốm ư?
Tôi ốm!
Lập tức ngay chuyện quả trứng.
Tôi cúi xuống, trên bàn có thìa tôi, bên cạnh cũng chiếc ghế quen thuộc.
Tôi 4 rưỡi đứng đó, sang chị Nha 7 chị luôn đứng ăn cơm.
Tôi chước chị đứng cạnh mâm, giữ nguyên bàn vụng về ôm vừa húp vừa cắn rãi.
Không thì thôi!
Tay cũng nổi, đỡ phiền rửa bát.
Tôi ăn về quả trứng.
Bố dặn dặn gửi tiền bà, ngày cũng một quả mà.
Người lớn ăn nhanh chóng. Bà thu dọn bát đĩa, củ mới ăn dở, lên tiếng:
“Hy cũng lớn rồi, tập làm việc đi. Trưa nay cùng chị Nha sông giặt quần áo.
Nhà nông gái biết phụ từ nhỏ giặt giũ nấu nướng, rau nuôi lợn. mẹ cưng chiều nên mới...”
Trong trọng nam nữ. Con trai chiều ăn thêm thịt, gái làm lụng từ Việc giặt có gì lạ, chỉ chuyện thường tình.
Cả đều trước đây mẹ chiều quá Giờ họ nghĩ miếng cơm manh áo nhân đức lắm rồi.
Tôi sững người.
Bố từng nói làm những việc như các bạn trong làng. bảo học, xúng xính như trẻ thành Nhưng nói thế này.
Tôi hiểu, hiểu cũng sao.
Tôi giơ bàn sưng các cong vẹo bất thường.
“Bà ơi cháu lắm, cử động được, giặt ạ.”
Bà bận rộn quay lưng:
“Tùy cháu thôi. Nhà mình có luật làm thì ăn.”
Tôi ch*t lặng.
Đại Nha kéo quần áo đùng cửa, hối thúc: “Đi nhanh kẻo xong. Em chị nhẹ lắm.”
Tôi chiếc mây hơn đôi tím bầm biến dạng, lắc đầu như chong chóng.
“Chị ơi em tay.”
Tôi chị xem.
Đại Nha tròn mắt ngạc nhiên, vừa vừa gh/en tị:
“Tay em thế này chắc nghỉ nhỉ? Mau khỏe nhé!”
Chị lếch thếch kéo mất.
Cả mỗi một việc, ai để ý tôi.
Tôi bậu cửa, mắt về phía đường nơi về.
Nhớ bố, thổi phù phù vào đ/au.
6
Bác thôn đến chơi, trông co ro nơi ngưỡng cửa.
“Ối Hy chơi à!”
Thấy phép chào.
Bác thôn móm mém cười, móc viên kẹo trong túi tôi.
“Nhà cháu có ai không?”
Là thôn, chính ký giấy ly hôn mẹ tôi, làm giấy giới mẹ học. Bác bằng ánh mắt đầy xót thương.