Về chuyện La Mẫn bị bài xích và những uất ức ở thuật, cứ thẳng tiến đến đó đòi công bằng. không đậu vấn, lẽ nào đòi bồi tinh thí sinh được hay sao?"
Mẹ tôi nói xong liền kéo tôi dậy: "Đi cái bình cọ xước rồi, hai sửa xe."
"Là đồ Thanh Hoa bố m/ua lần đó ạ? Đắt lắm mà."
"Kệ nó gì, đồ nào dám đòi bồi vỡ đáng đời."
Bước cổng, dắt tôi thẳng đến ký túc xá nam.
"Mẹ, đến đây làm thế?"
Bà liếc "Hôm nay dạy chiêu này, nhớ kỹ nhé."
Bà rút thư, đưa cho vệ: "Bác có quen Tống Trạch phòng 201 không? Nhờ hộ lá này."
Bác vệ ngơ "Thư thế?"
"À, thằng bé n/ợ tôi vạn, ba ngày không trả, tôi sẽ tòa. Trong có số khoản ngân hàng và lịch sử cứ nói văn nó được."
Mẹ tôi xách trái cây đưa sổ: m/ua đấy, tôi xách mỏi tay rồi, cầm lấy ăn đi."
Bác vệ "Ôi, khách sáo quá... Chỉ thôi mà, tâm đi, truyền đủ."
Mẹ tôi quay lại, khoác vai "Con biết trung tâm tin đồn đâu không?"
"Bác vệ ạ?"
Bà vai "Cứ chờ tiền nhé."
Về sau nghe nói, La Mẫn ở thuật cũng chẳng được gì. Trưởng tính đắc bất nhượng, không những làm sáng sự còn báo cáo lên ban hiệu.
Tối đó, tôi được khoản Tống Trạch.
Sau này, tôi tò mò hỏi mẹ: "Sao biết bị giáo viên gọi lên nói chuyện thế?"
"Lục Thương nói đấy." Mẹ tôi nở nụ cười ý: "Cậu tôi không ngại, có thể tiếp thuê luật sư. so tụng dài dẳng, có lẽ thích cách tiếp hơn."
Đúng vậy, chính t/át vào mặt.
10
Tháng Chín, gia đình tôi và nhà họ cùng dùng bữa tối mật.
Không hiểu sao đề đến sự tôi và Thương.
"Bao giờ Hòa Hòa tốt nghiệp vậy? Có thể trước, khi nào cháu kết đăng ký Thương. Mọi tâm, phần nhà tôi chắc chắn không để thiếu sót, yêu cầu cũng có."
Bác tôi tình, như ngày dắt thẳng phòng sự.
Lục Thương nhắc khéo: "Ba cháu còn trẻ, chưa vội."
Thực lòng tôi chưa từng nghĩ kết sớm thế. Bởi tôi còn trẻ, chính. Thương sắp ba mươi, không kết thật sự ổn sao?
Bước nhà hàng, tôi và Thương về căn hộ gần trường, cùng lên xe.
Tôi mở điện lướt các bài viết. than thở: ba mươi rồi, không kết phải làm sao?"
Dưới phần bình luận có đề nghị: Đổi khác.
Tôi vào suy tư.
"Nghĩ thế?"
Lục Thương vừa lái vừa hỏi.
Tôi thẳng thắn: em không kết sao?"
"Chờ."
"Chỉ chờ thôi ư?"
Lục Thương sao? Tùy tiện tìm khác tạm sao? hoặc đ/ộc thân, không có lựa nào khác."
Giọng điệu kiên và nghiêm túc.
"Sao phải em?"
Cảnh bên ngoài lướt qua, Thương gõ tay lên lăng:
"Năm đầu tiên ở xứ người, không tốt Giao đó, tuyết rơi xá vắng lặng. Anh bước đến nhà được Tấm thiệp ghi dòng chữ Hán: Chúc mừng mới."
Tôi chớp "Em tìm rất mới có số điện thoại Hoa ở đó."
Kể lần đó, cứ dịp lễ tết, tôi đều chủ cho Thương nặc nửa trước, khi quen Tống Trạch, tôi dừng này.
Nhìn vào mắt Thương, tôi hiểu tất cả.
Anh nói:
"Thói quen thứ đ/áng s/ợ, như hạt giống cây đồng. gieo xuống, tưới nước chăm sóc, chẳng mấy phát triển thành đại thụ. tình cảm này, không thể bỏ được nữa. Anh từng hỏi chủ hoa, nhưng ông không nói. này, nghĩ thông rồi, dù ai, cũng chỉ mong em. Anh sẵn đáp án, không thể thay đổi."
Thì đầu, sự tiếp cận Thương có chủ đích.
"Nếu em và Tống Trạch không chia tay sao?"
"Nếu hắn ta sẽ phúc cho em."
Lại mùa nữa đến.
Tôi mặc áo tốt nghiệp đứng giữa đông, được thọ nở Thiệp dòng chữ Thương tự tay viết: "Mãi luôn vẻ".
Mặt sau tấm ảnh tuyệt đẹp ở nước ngoài. Tuyết trắng đứng dưới chân núi, ống về phía trước.
Chính Thương đó.
Trên tay cũng thọ.
Kiêu nở gió.
Tôi nhớ lần đầu gọi điện cho chủ xưa.
"Xin tôi hoa."
Đầu dây bên vang lên giọng nữ trầm ấm: "Cho trai hay bè?"
"Người thầm thương tr/ộm nhớ."
Chủ im lặng giây lát rồi thọ nhé, dù thành hay không thành, ý nghĩa vẫn mãi luôn vẻ."
Giữa dây ở khu trường cũ phủ kín bức gạch Kết thúc buổi chụp ảnh tập thể, tôi chỉnh phục, vẫy tay anh.
Đám đông ồn ào đi, tiếng ve ran.
Người tôi từng thầm thương nào, giờ đứng mặt.
Rắc tiếng, rút tấm film máy ảnh lắc vài lần.
Trên ảnh dần hiện lên hai bóng người.
Tôi đứng trên bậc thềm, cười rạng rỡ. Thương đứng phía sau, không ống đang tôi.
Gió ấm lướt tai, nắng không chói chang.
Bạn đưa cây bút: lời đề đi."
Lục Thương cầm lấy, cúi đầu viết dòng.
Tôi nghiêng -
"Đừng đuổi theo dương, vì tự sẽ chạy về phía nàng."
(Toàn văn hết)