Bay Lên Những Tơ Liễu

Chương 6

16/09/2025 09:24

“Ông nội, cho cháu đi thi đại học đi, nếu cháu là sinh viên đại học, nhà trai cũng sẽ trả thêm tiền sính lễ mà. Bằng cấp trung học và đại học khác nhau xa lắm, chỉ còn một tuần nữa thôi, cho cháu thử sức được không?”

Lưu Tử Kiệt cười nhạt, rút ra xấp đề thi mà tôi giấu dưới gầm giường.

Tôi tái mặt, toàn thân lạnh buốt, mắt đờ đẫn nhìn những con điểm đỏ chói.

“Tao đã bảo mặt mày g/ầy trơ xươ/ng, sao dạo này hồng hào thế, hóa ra là giấu cái này trong phòng! Muốn thi đại học rồi trốn đi hả? Đừng có mơ!”

Xoẹt xoạt –

Xấp đề thi bị Lưu Tử Kiệt x/é nát, ném xuống đất rồi giẫm đạp đi/ên lo/ạn.

“Đừng – làm ơn! Em xin anh, anh ơi em van anh – đừng!”

Lưu Tử Kiệt đỏ mắt, nghiến răng ken két, khuôn mặt biến dạng vì gh/en tị.

“Có phải cô họ giúp mày không? Tao mới là cháu trai cô ấy yêu nhất! Tại sao? Tại sao cô ấy bỏ rơi tao để nuôi con đĩ vô dụng như mày!

“Kệ mẹ! Đợi mày gả xong, tao sẽ xin lỗi cô. Cô họ nhất định sẽ tha thứ cho tao.”

09

“Lục soát người nó đi. Đứa con gái hư này tao đẻ ra, tao hiểu lắm. Chắc nó đưa điện thoại cho Tiểu Vi liên lạc rồi.” Bà nội ra lệnh cho mẹ khám người tôi, “Không nghe lời thì nhịn đói vài ngày, mất sức là không chạy được nữa, tự khắc sẽ ngoan.”

Bàn tay mẹ lục lọi như tìm kho báu, tước đi hy vọng cuối cùng của tôi.

“Mẹ, con xin...”

Mẹ liếc nhìn tôi – ánh mắt chưa bao giờ dành cho tôi sự dịu dàng như khi nhìn anh trai.

“Vi Vi, mẹ sinh ra con, con phải báo đáp mẹ.”

Báo đáp ư?

Tôi cười ra nước mắt. Chúng đã cho tôi thứ gì mà đòi báo đáp?

“Cô họ đối xử tệ với các người sao? Có việc thì xông pha, thiếu tiền thì chu cấp. Vậy mà các người hút m/áu chưa đủ, còn tính chiếm đoạt tài sản của cô ấy! Còn muốn báo đáp kiểu gì nữa?

“Tôi không ngoan sao? Việc nhà tôi làm hết, chẳng đòi hỏi gì, đ/á/nh m/ắng đều cam chịu. Cuối cùng vẫn bị các người đem ra b/án như đồ!

“Các người mãi ích kỷ, mãi tham lam của người khác! Nếu tôi về nhà họ Viên, tôi sẽ khiến các người khốn đốn! Mỗi đồng tôi có được, tôi sẽ dùng để trả th/ù, chứ không bao giờ rơi vào tay lũ sâu bọ!”

Nhu nhược chỉ nhận lấy kh/inh bỉ. Chỉ có phản kháng mới giành được tự do.

Như lúc này đây.

Mỗi lời tôi thốt ra, mặt chúng lại tái đi một phần.

Tôi h/ận mình tỉnh ngộ quá muộn, nhẫn nhục quá lâu. Đến bước đường cùng, chỉ còn cách đ/âm lao phải theo lao!

“Con đĩ! Tao biết mày cũng là đồ phản bội!”

Bố đ/á mạnh vào bụng tôi, gi/ật lấy ghế dựa. Cổ hắn đỏ lựng, gân xanh nổi lên cuồ/ng lo/ạn, “Mày phải an phận lấy chồng đẻ con trai! Muốn hại tao? Tao đ/á/nh cho mày c/âm họng!”

“Đánh đi! Gi*t ch*t con đi! Xem ông giải thích thế nào với Viên tổng! Hai mươi triệu – không chỉ m/ua được con gái, còn m/ua được cả chó săn! Lưu Hạo, ông đúng là đàn ông vô tích sự! Nhỏ bám váy mẹ, lớn lên ăn bám chị gái, giờ lại sống nhờ tiền b/án con! Đồ hèn!”

Bố run bần bật. Hắn không chịu được ai so sánh mình kém cỏi hơn cô họ, càng không chấp nhận bị chê bai nhu nhược.

“Giỏi! Con gái tao giỏi lắm! Hôm nay tao cho mày biết tao có dám gi*t mày không!”

Rầm –

Tiếng vỡ tanh tách. Tôi nhắm ch/ặt mắt.

Nhưng cơn đ/au không ập xuống. Bố tôi bị đ/á văng ra xa.

Cô họ đã tới.

Với hơn chục vệ sĩ sau lưng.

Bà bước thẳng đến bên tôi, không ai dám ngăn cản.

Nhìn vết thương trên mặt tôi, đôi mắt bà tối sầm, khóe miệng khẽ run lên phẫn nộ.

Bà đứng phắt dậy, tiến về phía bố tôi. Kẻ hung hăng lúc nãy giờ run như cầy sấy.

Đét –

“Chị, em...”

Đét –

“Tôi là cha nó, bắt nó lấy chồng có sai...”

Đét! Đét! Đét! Đét!

“Vẫn là thứ rác rưởi, già rồi thành rác già.” Cô họ t/át vào mặt bố tôi, lời nói hướng về ông nội, “Tiểu Vi tôi đem đi.”

Ông nội ưỡn cằm, nhưng bàn tay r/un r/ẩy phản bội nỗi sợ, “Nó là cháu nội tôi, sao phải đưa cho cô!”

“Bằng cái gì? Bằng việc tôi sẽ báo cảnh sát các người buôn người, ngăn cản học sinh đi thi! Bằng việc tôi thuê luật sư giỏi nhất kiện đến khi các người phá sản! Bằng việc tôi khiến tên đàn ông các người đưa vào làm ăn phá sản! Xem Viên tổng có xử lý các người không?

“Các người biết mà.” Giọng bà chắc nịch. “Tôi làm được hết.”

10

“Năm mươi triệu! Đưa tiền rồi đổi hộ khẩu. Lưu Hương Quân, cô không sợ tai tiếng, nhưng tôi hiểu Lưu Vi – nó tầm thường lắm, một chút scandal cũng đủ h/ủy ho/ại nó.

“Cô ơi, đừng cho chúng tiền.” Tôi kéo tay cô họ, vào phòng lấy chiếc búa sắt bà từng dùng đ/ập phòng.

Lòng bàn tay chạm vào kim loại lạnh giá, nhưng ý chí càng thêm kiên định.

Giữa tiếng hét thất thanh của họ Lưu, tôi xông vào từng căn phòng, đi/ên cuồ/ng đ/ập phá!

Rầm –

Không phải tiếng tủ quần áo vỡ tan. Đó là âm thanh mầm non trong tim vươn lên khỏi đất. Là vết thương lòng đang lành lại!

Năm xưa cô họ đ/ập tan căn phòng của mình, c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với gia đình rác rưởi này.

Hôm nay tôi đ/ập nát mọi căn phòng, trả th/ù cho những cái t/át đã nhận!

“Con đi/ên kia! Mày cũng hóa đi/ên rồi hả?”

“Bắt mày lấy chồng chứ có gi*t mày đâu! Đồ vô dụng, không lấy chồng thì mày làm được cái gì?”

“Nhà tôi ơi! Ch*t mất thôi!”

Tôi thở hổ/n h/ển, lòng tràn ngập khoái cảm.

“Tôi đ/ập đấy. Các người kiện đi. Tôi sẽ tố cáo các người buôn b/án con gái cho thằng đần. Cùng lắm thì cùng ch*t!”

Tôi cần dũng khí để rời khỏi họ Lưu. Cần can đảm để vung búa.

Kẻ giả vờ ngủ không bao giờ tỉnh. Vậy thì phải đ/ập cho tỉnh!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm