Tưởng Dung

Chương 7

12/09/2025 12:43

Lâm Yến nghĩ, sao lại có người như thế này đây, từ Hầu phủ bước ra theo hắn chịu khổ cực, vẫn vui vẻ không biết chán. Thế là, tiếng gọi Ngọc Dung cứ thế thốt ra.

"Đừng bận những việc này nữa, ta dạy nàng đọc sách nhé."

Họ cũng trò chuyện, dần dần Lâm Yến biết được Ngọc Dung là người sau này mới được nhận lại về Hầu phủ. Nàng không né tránh cũng không tự ti, lại càng không muốn giấu giếm.

"Có gì phải giấu? Dù sao chàng đã lừa ta lên thuyền giặc rồi."

"Mau nói cho ta nghe, cách ghi sổ sách này thế nào?"

Nàng không để tâm, nhưng Lâm Yến lại xót thương cho nàng. Trong lòng hắn thề đ/ộc, nhất định cả đời này phải đối đãi thật tốt với Ngọc Dung.

Nhưng Lâm Yến vẫn thất hứa.

Chuyện xảy ra sau khi thiên tử minh oan cho Lâm gia. Những kẻ trước kia tránh mặt hắn như tránh hủi, lại tìm đến. Phương gia cũng là một trong số đó.

Những năm qua, Phương Nương vì hắn mà chưa từng nghĩ đến hôn sự. Nàng khóc như mưa trước mặt hắn.

"Ca ca A Yến, ngoài ca ra thiếp không muốn lấy ai khác. Ca hãy giúp thiếp."

Lâm Yến không lập tức đáp ứng, nhưng hắn nghĩ mình n/ợ Phương Nương quá nhiều, đương nhiên phải che chở cho nàng. Tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, Phương Nương xưa nay vốn cũng từng là thê tử của hắn.

Thế nên, Lâm Yến cũng không từ chối.

Mãi đến khi Ngọc Dung đưa cho hắn thư ly hôn, Lâm Yến lần đầu cảm thấy hoang mang. Bao nhiêu năm qua, Ngọc Dung luôn ở bên hắn.

Hắn không muốn buông tay.

Hắn tham lam quá, vừa muốn giữ Ngọc Dung, lại không nỡ đẩy Phương Nương ra. Huynh trưởng hắn tình cảm thuận hòa, trong nhà cũng có mấy nàng thiếp, hắn chỉ cầu cái lưỡng toàn.

Mãi đến khi Lâm Yến phát hiện ra sự dứt khoát của Ngọc Dung, nhưng lúc ấy đã không tìm lại được nàng nữa.

Bao lần mộng hồi, Lâm Yến phát hiện những chi tiết năm xưa hắn không nhận ra -

Lần nhường hoa ở yến thưởng hoa của Trưởng công chúa, nụ cười châm chọc ở Yên Vũ Lâu, sự quyết liệt sau khi ly hôn...

Trong mộng, hắn quỳ trước mặt Ngọc Dung.

C/ầu x/in nàng đừng buông tay.

Nhưng khi tỉnh dậy, gối bên cạnh trống không, ngoài cửa sổ chỉ vầng trăng cô đ/ộc.

Về sau, nơi Lâm Yến thích đến nhất không phải đình đài lâu các.

Mà là tiểu viện đã ở ba năm.

Dù Ngọc Dung đã mang hết của hồi môn đi, trong viện trống trơn, chẳng còn dấu vết nàng để lại, nhưng tất cả đều khắc sâu trong tâm trí Lâm Yến.

Hắn đi trong khu vườn hoang vắng.

Đứng dưới hiên.

Nhìn chiếc đu đong đưa trong gió.

Từ biệt hậu, nhớ tương phùng.

Mấy phen h/ồn mộng cùng nàng chung.

(Toàn văn hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm