Không nên làm bẩn giường, bàn học và cửa sổ ban công.
08
Sáng sau, tôi tỉnh dậy Khâm.
Tôi thoại từ dưới gối, lờ nhìn lượng tin nhắn đọc nhiều gấp đôi ngày thường.
Chuyện ở cửa tối lan truyền khắp nơi.
Ngay cả những thân cũng hỏi tôi: Có là trai tôi không?
Đang trả lời tin nhắn ba cánh vòng eo tôi siết hơn.
Quay lại, tôi mặt với ánh nửa cười đầy lạnh lùng Khâm.
"Ý là gì?"
Ánh lướt màn hình thoại tôi,
"Sao nói trai em?"
Tôi chớp mắt: nhiên rồi."
Tạ nhìn tôi xem thường trong hai giây, chống ngồi dậy nhìn xuống.
Chiếc chăn tuột xuống thắt lưng.
"Vậy chuyện đêm chúng ta là gì?"
Anh cười khẩy đầy bất mãn, "Tình một đêm ư?"
Thần sắc cho thấy sắp phát đi/ên vì gi/ận.
Tôi làm nghe thấy: "Cũng tương tự vậy."
Nói xong tôi lật người tục nghịch thoại.
Tạ lật tôi trở lại.
Hỏi khẽ: "Tại sao?"
"Vì tha cho anh."
Tôi vì mình bay, n/ổ tung mất.
Tạ dám giả nghèo lừa tôi suốt nửa năm.
Không dễ đồng ý với được.
Tuyệt không!
Tuyệt nào.
Nghỉ ngơi rồi, tôi dậy nhặt quần áo trên thảm vào về trường.
Tạ dựa vào giường, ánh âm trầm đang nhìn kẻ bạc tình vừa ăn xong bỏ anh.
Buổi chiều cùng là hoạt động xây đội chơi mật câu lạc bộ.
Mỗi 8 người một chủ đề.
Không trùng hợp không, tôi và vào cuối cùng.
Với chỉ số dị cao hẳn trước.
Tôi chơi quen rồi nên sợ.
Nhưng hình được vậy.
Trước khi vào mật thất, kéo áo tôi, thong thả thương lượng:
"Học muội, sợ lắm."
"Anh sẽ đi sát theo bảo được không?"
Tôi ngước nhìn chàng trai cao 1m86 eo thon đứng mặt.
Chìm vào trầm tư.
"..."
Phó trưởng bên liên tục bai:
"Tạ đồ gan."
"Không được?" lười nhác ngẩng mặt.
"Được được được, Đào Lệ, nếu sợ chừng thêm cho học trưởng nhé. Bọn cho 4 đứa sợ m/a kia rồi."
Tôi đành đồng ý.
Miễn cưỡng dặn dò:
"Vậy... lát nữa nếu sợ quá nhắm áo dẫn đi."
Tạ quan tâm đến diện, giờ công áo tôi.
Nhướng mày lười biếng.
"Cảm ơn học muội."
"..." Thật phiền.
Hai phòng tiên trong mật NPC xuất hiện.
Tạ chỉ áo tôi, phản gì với căn phòng tối om.
Thậm chí đưa manh mối khi mọi người bế tắc trong giải đố.
Phòng ba vừa mở cửa NPC dí mặt dọa.
6 người phía hoảng hốt bỏ tán lo/ạn.
Tiếng hét vang khắp hành lang.
Tạ phản chậm.
Hai giây sau gi/ật mình, lập chầm tôi.
Cúi giấu mặt vào cổ tôi.
Tôi vỗ vỗ cánh anh, cứng nhắc:
"Này, NPC đi dọa người rồi."
"Có buông rồi."
Tạ tin, tôi hơn.
Thậm chí nhẹ.
Hóa ấy thật sợ...
Tôi cứ tưởng đang giả vờ.
Mở lần khỏi hơn:
"Thôi nào, đừng sợ nữa Khâm."
Tôi đưa xoa nhẹ lưng anh.
"Không lừa đâu, m/a đuổi hết rồi."
"Em hứa sẽ bảo mà."
Tạ lại, mạnh hơn.
Không hiểu sao càng dỗ dành càng sợ.
Đang bối rối tự trấn tĩnh rồi buông tôi ra.