Báu vật hiếm có

Chương 1

12/06/2025 14:54

Năm 1993 là năm thứ 40 tôi người giúp việc. Năm này, chủ b/án rồi bỏ trốn, bỏ đứa con gái 5 - Hy. Sau chủ đuổi khỏi nhà, Niệm kiêu hãnh ngày nào đưa tôi xốp bong bóng. nói từ lương của tôi sẽ do trả, nhưng đổi hình thăm trúng thưởng. Mỗi năm lần, cho 18 tuổi. Trong đó có giải biệt và mười hai nhiệm vụ. ô đầu tờ giấy ghi ng/uệch Niệm năm.' Hai tháng trước, lén xốp này. Bên trong không có giải thưởng lớn, chỉ muốn tôi nuôi mình khôn lớn. bỏ rơi với tôi, liệu có thể đồng hành cùng bao lâu? trở họ sau nghỉ người đàn ông mặt chỉ huy viên chuyển đồ vào. Hỏi ông ta là chủ mới. Kiệt - chủ cũ - thua bạc tiền nên b/án nhà. nhìn Niệm bỏ rơi. ba lô, ôm búp bê trên sofa, bên chân là bao tải to. Cúi gằm sau hai tháng, kiêu ngạo dùng chĩa tôi biến Chủ xua 'Bảo mẫu của cháu rồi, còn không đi?' Niệm nhìn tôi nhoẻn cười. nhảy xuống kéo bao tải về phía tôi, nghiêm túc nói: 'Bà từ cháu trả lương cho bà. Bố cháu đi ki/ếm tiền rồi.' Đây là lần đầu tiên gọi tôi là bà. Trước đây thường sai bảo: 'Ai cháu viết nướng bánh cho cháu.' Dĩ nhiên, tôi không Sau chủ qu/a đ/ời, tôi ở chăm sóc gia đình con trai bà. Mẹ Niệm mất sinh, suốt ngày đi ăn xa. quy củ, cũng chẳng thèm để ý Mỗi lần tôi muốn chuyện, đều đóng sập quát tháo. Sự nhiệt tình tôi bỡ ngỡ. tôi đờ móc từ ba lô xốp bong bóng dán cẩu thả: mỗi năm Trong có mười ba thưởng, có giải biệt. theo thứ không ăn gian nhé!' nhận đây là xốp tái chế. thật, nhưng quên dùng hai mặt. ô đầu mảnh giấy ng/uệch Niệm năm.' Nét chữ tôi nhớ đêm hai tháng trước... Đêm đó, ngủ gục trên bàn. Trên bàn là xốp xung quanh vãi giấy ghi chú. Mười hai mảnh đều viết Niệm năm'. Mảnh thứ mười ba là bức vẽ chì: gái kéo vali rời đi. ấy tôi không hiểu ý sẽ bỏ rơi mình, muốn tôi nuôi lớn. bức tranh là gì? 'Bà từ cháu ở nhé!' Niệm kéo tôi về hiện tại. việc đột nhiên mất nhà, mất bố, không nhắc tới. Đáng lẽ gào khóc, giãy giụa, đòi hỏi. ngẩng mặt cười, kéo tôi rời khỏi biệt họ thoáng chốc, ánh mắt lóe lên nỗi buồn, rồi nhanh chóng biến Đôi mắt ấy không thuộc về lên năm. Dường 02 Nhà tôi họ không xa, hai chặng xe Căn cấp Tưởng Niệm hay kén chọn canh sẽ càu nhàu. ngờ chỉ tôi mình ở đâu. dẫn nhỏ phía đông. thạo trải ga, bọc chăn, xong xuôi lảng bếp nấu hai tháng nghỉ phép mà trưởng thế sao? Niệm cây lau sân múc nước. cô: Niệm, cháu những thứ à?' dừng tay, ngoảnh thào: hàng cũ, họ cháu đấy ạ. cháu còn nấu cơm, giặt quần áo nhỏ dần muỗi ve. Nói xong nhìn tôi đầy e dè. Ánh mắt ấy vừa muốn chứng tỏ bản thân. vò vạt áo, nhìn chân. Nhìn Niệm rụt rè, không hiểu tôi cay cay. nén xúc động, tôi bếp món thích. không chịu mon men bếp bát đũa. Rồi 'choang' hốt hoảng chạy bếp chặn. Niệm, mở vỡ gì r/un r/ẩy: xin ngay lỗi...' Liên tục xin lỗi, tôi sợ gặp nguy nên đẩy cửa. Cửa mở, vội giấu mảnh vỡ sau lưng. Mắt đẫm lệ đầy sợ hãi. chìa nhẹ nhàng: 'Cho nào.' lắc đầu, suýt khóc. đi sau lưng, mảnh sứ từ cô. Lòng bàn rớm m/áu nhưng chẳng đ/au. bế thốc khách. đường ngắn ngủi, thân hình bỏng run lẩy bẩy. nhẹ nhàng sát trùng vết thương. ngơ ngác: 'Sao không cháu?' mỉm lỡ thôi mà, cũng hay đ/á/nh rơi đồ lắm. Lần sau nhớ gọi người lớn dọn, đừng tự mình nhé!'

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17