Báu vật hiếm có

Chương 2

12/06/2025 14:56

Vừa dứt lời, Nghiệm ôm ch/ặt tôi, oà khóc nở. Cô nghẹn ngào: 'Bà ơi bà tốt quá, được đây mãi vỗ nhẹ lưng ủi: 'Dĩ nhiên rồi'. 03 mấy tiếng vật tắm rửa, Nghiệm thiếp đi. mặt đẫm hôi, thoảng cô lại thều thào: 'Mẹ đừng con, xin lỗi'. Người trong câu nói chính kế. siết ch/ặt nắm đ/ấm. Đáng được nâng niu như vật họ Khi tắm cháu, khắp chi chít vết thương, đâu trách được việc làm vỡ đĩa khiến sợ hãi thế. khi bà Thẩm qu/a đ/ời, đối xử ngày càng tệ. Dù chỉ giúp nhưng bốn năm họ vẫn uy quyền. Vì thế dám hạ quá liễu, chỉ ngừng m/ua quần áo mới, đồ chơi đắt Nhưng đ/ập thì quá đáng! Không chỉ kỳ nghỉ ngắn ngủi của biến đứa lanh lợi bóng m/a nhỏ! Hóa chịu đựng nhiều thế. Nhân Nghiệm ngủ say, lại khu cũ. Hỏi thăm hàng xóm về tung tích Thẩm Kiệt - bố cháu. Mọi kể lại, dạo đây Nghiệm thường những câu kỳ lạ: 'Bố nhiều quá, mất hết cửa, làm gì được tiền ạ?', 'Mẹ rồi, bố bảo đi nơi khác, 'Nếu lừa bà nuôi cháu, bà gi/ận biết vặn tắm, đ/au lắm. Bố thay đổi, bảo đáng đ/á/nh. Nhưng bố nghe giải thích, làm sao?', 'Bố mấy ngày về, chuyện gì à?', côi làm gì để được yêu?', côi tự nuôi mình thế nào?', côi cần những gì?'. tìm chủ mới, vật nài xin được số điện Thẩm Kiệt. Cố nén gi/ận bước vào trạm điện bấm số máy bàn tỉnh ngoài. Chuông reo hồi, đàn ông vang 'Alo?'. gằn giọng: 'Thẩm Kiệt! Con gái bị thế mà thèm đoái hoài Tao tố cáo!'. 'Dì Chu, vợ mang th/ai tính khí thất Khi ổn định, Nghiệm về'. Nghe hắn trơ trẽn, bật chua chát: Đứa trong bụng chưa sinh bỏ rơi huống chi này? tiếp tục: khăn chỉ cớ! Thương thật lòng, chỉ một cơm nỡ bỏ mặc. Dù sao sắp xếp chỗ chứ? Nghiệm đợi được tao về, thì giờ lang thang đâu mất rồi! Mày thấy lỗi Thẩm Kiệt bỗng quát to: 'Gọi bằng dì vì hầu hạ tao mấy chục năm. Đừng lướt! Đồ đợ mà dạy đời tao Tao nhờ Mày thả nó đường được!'. Nghe lời vô lại, bần bật. sâu, nghiến răng: 'Được lắm! này Nghiệm khôn lớn, đừng quấy nó!'. Thẩm Kiệt nhạt, cúp máy. hổ về. Ngồi trước bàn làm nhìn tấm bà Thẩm năm xưa, thở dài nuột. Mười lăm tuổi, hầu bà ấy. Thời đó, no bụng phúc. Bà tiểu địa chủ, hiền lại học. Dù vụng về, bà chẳng chê bai. Bà mạnh mẽ mức bắt trai mang họ - điều khiến ngưỡng m/ộ. Khi gia đình phố tiền trai vợ, chính bà đuổi họ đi. Bà giúp thoát tư tưởng 'sinh để phụng trai'. Bốn năm, lương tem phiếu tiền mặt. Lúc lâm chung, bà đưa khoản tiền già, dặn tìm bạn già hưởng tuổi xế chiều. Bà chẳng xem đầy tớ, bà như chị ruột. Nghiệm gi/ật mình trong mộng, thì thầm bà: 'Chị yên lòng, nay Nghiệm tôn của em'. 04 Thấm thoắt, Nghiệm tuổi vào lớp một. tục, chính thức Từ đó nay, Thẩm Kiệt biệt vô âm tín. Nghiệm bớt nhút nhát, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vui tươi như xưa. ngờ, tháng bạo khiến tính cách méo mó, năm qua cố gắng nắn. Hôm học, thấy Nghiệm nằm úp trên bãi trống. Mấy đứa bạn đ/è ng/ười chơi trò chồng chất. Mặt Nghiệm tái nhợt, vẫn gượng cười: 'Nghỉ đi, mệt quá'. Nhưng lũ vẫn đùa phụ huynh đứng thản nhiên: 'Chơi nữa rồi về con'. xông tới lôi bọn ra. Nghiệm dậy, xót xa hỏi: 'Có đ/au Cháu gật đầu: 'Dạ hơi đ/au ạ'. trừng mắt phụ huynh: 'Sao đ/è tôi?'. Chưa kịp họ đáp, Nghiệm vội nói:...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17