Khi ba người họ trở về căn phòng thuê, họ sẽ phát hiện ra những thứ thuộc về tôi gần như chẳng còn gì.

Tiền thuê nhà còn mười ngày nữa mới hết hạn, cả ba người gom lại không nổi 1.000 tệ, nhà ở quê đã b/án rồi, vẫn còn n/ợ tiền họ hàng bạn bè.

Bầu trời của cả ba, cuối cùng cũng sụp đổ!

17

Ở nước ngoài, tôi cố tình giữ lại số điện thoại Trung Quốc, để máy im lặng ném sang một góc nhưng luôn giữ đầy pin.

Thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nghía sự thảm hại của họ.

Đúng là gia vị tuyệt nhất cho cuộc sống du học tẻ nhạt.

Ban đầu, ba người họ thay phiên nhau gọi điện, đi/ên cuồ/ng gào thét trong WeChat:

"Lâm Chiêu Đệ! Mày ch*t đâu rồi? Mau cút về ngay!"

"Mày tưởng thoát khỏi lòng bàn tay tao à? Tao báo cảnh sát là tìm ra mày ngay!"

Một thời gian sau, tin nhắn biến thành:

"Khoản v/ay đã xuống, phải trả đợt đầu tiên ngay. Lâm Chiêu Đệ, mày chuyển tiền cho tao trả n/ợ ngay!"

Rồi sau đó, lời nhắn lại thành:

"Chiêu Đệ, con thực sự ở đâu? Mẹ nhớ con quá, con trả lời mẹ một tiếng được không?"

"Chị ơi, ngân hàng nói em trả n/ợ trễ hạn sắp bị kiện. Cho em xin ít tiền c/ứu mạng với."

Tôi chẳng thèm trả lời dù chỉ một tin, thưởng thức cảnh họ khi nguyền rủa, khi c/ầu x/in, cuộc sống hỗn lo/ạn như mấy kẻ đi/ên.

Những lúc mệt mỏi vì học, tôi lại mở đoạn ghi âm nghe tiếng họ "oa oa" khóc lóc, lập tức lại tràn đầy nghị lực. Rồi một ngày, tin tức về họ im bặt từ lúc nào, tôi cũng bắt đầu cuộc sống mới.

Mấy năm sau, đêm nhận được thư nhập học tiến sĩ, sau khi báo tin vui cho sếp cũ, WeChat đột nhiên nhảy một tin nhắn.

Là tấm ảnh mờ nhoè.

Bố tôi áo quần rá/ch rưới đang quỳ sát đất, cố nhặt con gà bị xe cán nát nửa thân.

Kế tiếp là đoạn voice của mẹ:

"Con ơi, mẹ với bố mấy ngày không có cơm ăn. Vừa thấy con gà bị xe cán ch*t giữa đường, bố liền bò ra nhặt."

"Ông ấy bảo con gà ch*t tươi thế này chắc không đ/ộc đâu."

"Diệu Tổ bỏ trốn mất rồi, không biết đi đâu."

Rồi một đoạn voice 60 giây đầy nước mắt.

Cuối cùng, mẹ gửi ba chữ:

【Xin lỗi con.】

Tôi nhìn chằm chằm ba chữ ấy rất lâu, bóng đen đ/è nặng tim gan suốt 30 năm cuối cùng cũng tan biến.

Lặng lẽ lật tìm WeChat của bố, mẹ, em trai, nhấn nút xóa.

Cuối cùng, tháo sim điện thoại vứt xuống bồn cầu.

Tất cả, đã qua rồi.

18

Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, tôi về nước, sếp cũ ra đón.

Từ chối lời mời của anh, tôi gia nhập công ty top 3 ngành trong nước.

Một đêm làm việc đến khuya, bước ra từ công ty bỗng hứng lên đi bộ dọc phố về nhà.

Đi ngang con hẻm, từ xa thấy mấy người đang đ/ấm đ/á một kẻ.

Ti/ếng r/ên la nghe quen quen.

Tôi đứng ngoài ngõ, lặng nghe:

"Đồ không biết sống ch*t! Chạy tiếp đi! Sao không chạy nữa?"

"Lâm Diệu Tổ, tao cảnh cáo mày, n/ợ tiền tao dù chạy đến chân trời, tao cũng x/é x/á/c mày!"

"Ba ngày nữa không trả n/ợ, mày tự cân nhắc để lại tay hay chân!"

Bọn họ ch/ửi rủa bỏ đi, Lâm Diệu Tổ nằm bất động dưới đất.

Một lát sau, tiếng nức nở đ/ứt quãng vang lên:

"Chị ơi, chị đâu rồi!"

Tôi quay lưng, bước về phía ngược lại, càng lúc càng xa.

19

Trời ắt sẽ sáng.

Hy vọng vẫn mãi trường tồn.

Lâm Chiêu Đệ, chúc em hạnh phúc.

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm