Trang trả lời đúng câu hỏi: “Cô rồi.”
“Ai vậy?” Yên ngơ ngác.
Trang cúi nhìn hộp tay.
Bên chuyền.
Khi Yên thử nhẫn, anh nhìn thấy chuyền ở quầy hàng khác.
Ngay từ cái nhìn tiên, sao, anh nghĩ đến hình đeo nó.
Thực ra suốt hai tháng du lịch, tâm anh lơ đễnh.
Dù gì, suy nghĩ cùng quay Khoát.
Biểu của đó, ấm cơ anh chưa sự quên.
Lúc thật phiền toái.
Nhưng đây… thấy vị ngọt sau khi nếm thử.
Trang chần chừ dùng m/ua chuyền.
Nó rất hợp với ấy.
Và khi trị của chuyền, nhất động nước mắt.
Xét cho cùng, khi mới quen, bánh pudding nhỏ hài lòng.
Nghĩ hình nhận chuyền, suốt buổi tiệc đính hôn, đều thờ ơ.
Khi Yên gi/ận dỗi khiến tiệc gián đoạn, anh chí thở phào nhẹ nhõm.
Nghe tin đ/âm Yên vào đồn công an, anh mừng.
Chắc chắn mối qu/an của anh với Yên, gh/en rồi.
Anh quyết sau khi đón ra, tình cờ lấy chuyền này.
Nhưng bên xuất đàn ông mới.
Người đàn ông đó hôn cô.
Trang cúi nhìn chuyền anh bỏ ra hàng chục triệu m/ua.
Ánh mắt lạnh lùng.
Anh giơ tay, ném mạnh.
Bình thản nhìn nó lấp lánh chốc rồi chìm nghỉm dưới dòng sông ven bờ.
Trang quyết định, bao xuất trước nữa.
Anh hoàn toàn quan và mới.
Là đàn ông, anh tình chẳng đáng gì trước tế.
Trần mồ côi cha mẹ, phải sống nhờ họ hàng, mà mất khả năng nói, lai tồn xã hội vấn đề.
Điều kiện vậy, đàn ông địa vị nào cưới cô?
Anh chờ đợi ngày bị bỏ rơi, rồi quay x/in anh.
Chương 17
Tuần quan tâm đến bốc khỏi gian.
Dù đến nhà họ tìm thấy cô.
Bố mẹ Yên chí chuyển đâu.
Trang muốn nghĩ cô.
Cho đến nhật tháng, bè tụ tập ở quán bar chúc mừng anh.
Nhiều tặng quà, nói lời chúc nhật.
Nhưng chẳng thú.
Mọi vào lúc nửa đêm, đợi trước điện thoại, chúc anh nhật ngay khi đồng hồ điểm 0 giờ.
Nhưng nay, tin chẳng thấy đâu.
Trang sì chơi với bạn, kim đồng hồ chạy mãi, cùng 11 50.
Trang nhịn được, cho Khoát:
【Em quên nay ngày gì rồi à?】
Hiển thị tài khoản bị chặn.
Anh lập tức ném vỡ chai rư/ợu tay.
Mảnh thủy tinh sâu vào lòng bàn tay, mọi quanh kêu ngạc, sao nổi gi/ận dữ dội.
Bạn bè đưa anh đến bệ/nh viện, sau khi băng bó vết thương nửa sau.
Anh ngừng gọi điện cho nhưng đang gọi.
Trang chậm chạp nhận ra—
Cô bé c/âm nói, nhưng lặng lẽ quanh anh.
Hình như, sự quan tâm anh nữa rồi.
Chương 18
Trang đăng ký tài khoản phụ, học cấp của để kết với cô.
Trần nghi hỏi tên xong liền anh biểu tượng cười.
Anh lướt qua bảng tin của thời gian phát sống thay đổi chóng tháng.
Cô hình sự thuê nhà mới.
Nơi đó lớn nhưng ấm cúng, ban công đầy cây xanh và hoa, các góc đều nắp sạch bày bức tranh đẹp.
Cô hình tìm thấy sở thích mới.
Một dòng trạng thái, chia sẻ giải hội họa mới đạt được, kèm chữ: 【Cảm ơn Bác Ngụy, dù được đề em rất những thi khác tiếp tục cố gắng.】
Trang mới nhận ra, hóa ra những bức tranh nhà đều do vẽ.
Cô hình mới.
Thường ăn cùng khác, tiệc tại nhà, BBQ âm nhạc sân, hay tìm ki/ếm các món đặc khắp ngõ phố.
Nhưng ký ức phải mê ăn uống.
Chỉ thể vì… dẫn cô, bước mở rộng biên giới sống.
Anh chút nào ra đàn ông đó ai.
Hình đáng thương khổ anh tưởng tượng chẳng liên quan gì đến tại của cô.
Quan nhất, sự rõ rệt.
Và chẳng liên quan gì đến nữa.
Khoảnh khắc ấy, bỗng ra—
Trần sự bắt sống mới.
Dù sống ấy, mãi dấu vết của Tự.
Vì ấy, yêu anh nữa.
Nỗi khi chợt ngộ ra, âm ỉ kéo dài.
Như sợi tơ nhện, siết tấc trái tim anh, dài thở nổi.
Chương 19
Bên nhà bỗng vang tiếng cửa.
Tôi tưởng Bác Ngụy hẹn vội vàng ra mở cửa.
Người đứng ngày gặp.
Anh thức trắng đêm, quầng thâm nhẹ dưới mắt.
Tôi vội đóng cửa.
Trang chèn vào khe cửa.
Dù ngón và nửa cánh bị ép biến dạng, nét anh vẫn đổi.
“Trần chúng ta nói chuyện.”
“Tôi và anh gì để nói.” ra hiệu bằng tay.
Trang tự hỏi: “Cô và anh ta, hai nhau nào?”
Tôi phản hồi.
“Chia anh ta đi,” nói, ta tổn thương cô.”
Tôi ngờ câu từ miệng Tự, cảnh giác nhìn anh.
Trang trên thoáng nét đớn.
Một anh châm biếm:
“Gã đàn ông già đó lớn tuổi hơn thế, sự nghĩ anh ta yêu chân thành chứ?”