Đây một hiểu vậy.

Sau xóa và chặn anh.

Ai ngờ được, tự đẩy mình vào bệ/nh viện.

"Rồi... những chuyện đều rồi."

Thịnh lặng hồi lâu khi nghe xong, mới hỏi một câu: "Ba tháng đầu tiên đó, rung động không?"

"Có."

Tôi gật đầu.

"Nếu để làm mình."

Nhìn sắc mặt dịu xuống, lần vuốt ve hướng.

"Vậy... thể rộng tha thứ không?"

Tôi chớp long lanh nhìn anh.

"Được."

Tôi suýt bật khóc vui sướng.

"Thịnh Yến, cảm anh! Anh người tốt, sẽ cãi nhau nữa."

"Nhưng một cô gái."

Tôi giả vờ hiểu: "Em sẽ giới thiệu một tiểu muội em."

"Anh chỉ cần đối tượng hẹn hò online mình."

Tôi đến thốt lời.

Sao xoay đi xoay lại quay về vạch phát thế này?

Nếu thể đương Yến, cần gì vất vả như vậy?

Tôi đ/au khổ: "Em thể đâu, sẽ đ/á/nh g/ãy chân mất."

"Chỉ lý do thôi sao?"

"Chỉ? Anh mỏi lưng thế!"

Tôi lau nước "Anh con đ/ộc nhất nhà Thịnh, khác. Nhà đứa con, đ/á/nh một đứa chẳng đ/au lòng đâu."

"Em bằng gái, đáng bằng gái, chẳng con như trai. nhỏ, thắng mới sự chú từ bố."

"Từ đến nay, mọi thứ đều dễ dàng hơn em. Anh gh/en đến nào không?"

Tôi gi/ận nhìn anh.

Thịnh quỳ xuống bên giường, nâng mặt lên: "Đừng khóc nữa. Anh sẽ dự án nhà đình em, để đến hòa giải không?"

Mắt sáng rực. mới hiểu tại lão thích b/án con thế.

Hóa sự kẻ m/ù quá/ng và si tình đến vậy.

Tôi ta từ từ đã, ai nhé."

Tôi "Xin đó~"

Thịnh dài, đành đồng ý.

11

Đang hẹn hò lút Yến, thoại gái.

"Chị ơi, bị ốm nhập viện rồi, đến chăm đi."

"Sao thế? Có nghiêm trọng không?"

"Bố hôn quá ngất nặng lắm, bác sĩ rồi."

???

Đầu óc chỉ toàn dấu hỏi.

Rõ ràng chữ đều hiểu, ghép thành câu thể thu nổi?

Tôi cười lỗi Yến: "Em đến bệ/nh viện xem đã, hẹn lần nhé."

"Anh đi cùng."

Tôi lắc "Không được, chỉ thêm thôi."

"Vậy đưa đi."

Tôi gật đầu đồng ý.

Tới bệ/nh viện, tỉnh. ầm ĩ.

"Con mày làm gì không?"

"Ngoài đường nó ôm ấp một con bé, hôn hít nữa."

"Tao bảo nó chia tay, nó chịu."

"Xem tao sớm quá."

...

Trên đường từ lớp về, thoại gái.

Chị nhập viện.

Khi tới nơi, tỉnh.

Ông khóc quản nổi mày rồi."

"Nó lút đi kết hôn một con bé."

"Còn dọa nếu tao nó, nó sẽ về nhà nữa."

"Chị ấy là..."

Tôi dành xoa lưng tức.

Sau khi viện về nhà, trung lại.

Bố như lệ, kể lịch sử dựng nghiệp.

Rồi than về những vất vả mình.

Cuối phê phán kịch tôi.

Đến cao trào, đ/ập hỏi: đứa nào thích đàn không?"

Em ngồi góc phòng giơ tay.

Đối diện ánh kinh ngạc bố, cậu ta vàng rụt lại.

Bố mắt, người gi/ật, ngất lịm đi.

12

Tháng gian ở viện hơn y tá.

Thịnh gọi liên ba cuộc, nghe máy sẽ nổi gi/ận.

Tôi đành bắt máy.

"Sao thế?"

"Sao ngày em? đi vậy?"

"Em ở bệ/nh viện, nhập viện rồi."

Thịnh lặng giây lát: do à?"

"Sao biết?"

"Đến lượt nó rồi gì."

"Bố rồi, chuyện nữa nhé."

Thấy cựa tắt máy, đỡ dậy.

Bố gì, vào lặng lẽ rơi nước mắt.

Trông đáng thương.

Tôi xót xa.

Khóc một hồi, tôi: "Cả nhà đều trông vào con, con làm thất vọng nữa."

"Không dòng nhà ta tuyệt tự mất."

Tôi vỗ an ủi ông.

Bố hỉ mũi, dò hỏi: "Mấy năm nay con đương gì, con thích đàn à?"

Tôi gật rồi."

"Ồ, tốt quá. Bạn con đàn chứ?"

"Là đàn ạ."

"Tốt lắm! Đàn được! Bố suy nghĩ giới trẻ bây giờ khác, miễn đàn can thiệp."

"Đàn ạ?"

Bố gật "Đàn được!"

13

Không ngờ hành động nhanh nhân cơ hội không, xông tới nhà.

Còn dẫn theo anh...

Bố chú "Ông đến làm gì? Cút đi!"

Chú tươi "Tôi đến chuyện hôn sự hai đứa trẻ."

Bố dụ con hả? Tao liều đấy!"

Thịnh tôi: "Chú ơi, cháu An. Chúng cháu nhau năm rồi."

"Mày... các ngươi..."

Tôi cúi "Bố bảo đàn mà."

Trước khi kịp nổi gi/ận, chú ghì xuống giường.

Vẫy đuổi chuyện cần tôi.

Khi quay vào, hai phụ thân ngồi uống trà đàm đạo vui vẻ, thảo luận về hôn sự tôi.

"Tôi nghĩ hai đứa đính hôn trước."

"Thằng nhà An vốn thanh mai mã, hợp từ lâu rồi."

"Ai bảo phải?"

14

Sau khi đính hôn, xã hội dậy sóng.

Những fan CP kia buông tha Yến, đào bài cũ để chế giễu.

【Chỉ xóm, chỉ vậy hờ】

【Bọn ship bừa】

Có người chạy sang bình luận ảnh chụp:

【Chị ơi, xem thằng thể lấy đâu!】

Cuối cùng, đành phát liền mấy chục bao lì dùng tiền bịt miệng cư mạng.

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm