Tôi bị sếp chặn họng, ông ấy mở cửa ghế phụ chiếc Maserati: "Lên xe đi."

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe sang đến vậy, ngay cả mùi da thật từ ghế ngồi cũng khiến tôi thấy dễ chịu.

Chẳng mấy chốc, tôi đã về tới cổng nhà. Quả nhiên đi xe sang thời gian trôi nhanh thật.

Chào tạm biệt sếp, tôi hướng về cổng khu nhà mình.

Ting ting—

Điện thoại vang lên hai tiếng thông báo, là tin tức đẩy.

Đang định gạt đi, tôi chợt thấy dòng tít: [Một phụ nữ trung niên bị moi sạch n/ội tạ/ng trong tòa nhà dân cư bỏ hoang.]

Cái này—

Sao giống y hệt bản thảo tôi vừa duyệt thế?

Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn nhấn vào.

Sự việc trong bài báo xảy ra ngay tại tòa nhà bỏ hoang cạnh khu nhà tôi, vụ án mới xảy ra ngay tối qua.

Như bị m/a đưa lối, chân tôi bước về phía tòa nhà ấy.

Cảnh sát đã vây kín nơi này, giăng đầy băng cảnh giới.

Tôi thò đầu nhìn vào trong, một cái x/á/c💀 đầm đìa m/áu nằm trên nền bê tông, mấy cảnh sát điều tra bên cạnh đang trao đổi:

"Nạn nhân nữ này thảm quá, n/ội tạ/ng bị moi sạch."

Rầm—

Một bàn tay đột ngột đặt lên vai khiến tôi gi/ật nảy mình, hoảng hốt ngoảnh lại.

"Cậu trai trẻ, đây là hiện trường vụ án, không được tụ tập. Về nhà đi, đừng cản trở điều tra."

Một cảnh sát hình sự mặc đồng phục nói với tôi xong liền nâng băng cảnh giới bước vào.

Khung cảnh giống hệt, x/á/c ch*t giống hệt, lời cảnh sát nói cũng y đúc.

Những thứ này, tôi đều đã thấy trong bài viết kia!

3

Tôi thầm đếm: "1, 2, 3"

"Nghi phạm đã được khoanh vùng, chắc chắn là do tên vô gia cư quanh đây gây ra."

Viên cảnh sát điều tra đang nói những lời y hệt trong truyện tôi đọc.

Tôi buột miệng:

"Hung thủ là con gái nạn nhân."

Cảnh sát bên cạnh ngẩng lên nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhíu mày quan sát rồi cười khẩy: "Cậu trai, cậu vẫn chưa về à?"

Tôi gật đầu đờ đẫn.

"Không thể nào là con gái nạn nhân được. Theo điều tra, con gái bà ấy rất hiếu thảo, lại không có động cơ phạm tội."

"À mà sao cậu biết nạn nhân có con gái?"

Tôi gượng gạo nở nụ cười, vội vàng giải thích: "Nhà tôi ở gần đây, có gặp đôi mẹ con này vài lần."

Tôi nói không sai. Nhân vật chính trong truyện đúng là sống gần đây, từng gặp đôi mẹ con này.

Về đến nhà, đồng hồ đã điểm 1:30 sáng.

Tôi co ro trong chăn, nhìn chiếc đồng hồ trên tường, nhớ lại nội dung bản thảo kia.

Theo truyện, hai ngày sau, cảnh sát sẽ điều tra ra con gái nạn nhân.

Dần dần, tôi thiếp đi.

Tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.

Ông sếp đáng gh/ét đã gọi cho tôi 21 cuộc.

Vừa gọi lại đã nghe tiếng gầm thét từ đầu dây bên kia: "Giang Ngôn, mày vẫn chưa lết đến nhận bản thảo hả?"

Tôi gi/ật b/ắn người vì âm lượng, điện thoại rơi bịch xuống đất, màn hình vỡ tan.

Đầu dây vang lên giọng điệu k/inh h/oàng hơn: "Mày dám cúp máy bố à?"

Bao tử tôi quặn thắt.

Toang rồi, chưa kịp hưởng dụng bữa trưa công ty hôm nay mà đã sắp thất nghiệp rồi sao!

Tôi nhặt điện thoại lên, quỳ trên giường, thành khẩn nói: "Sếp ơi, em bị ốm—ốm rồi."

Im lặng một hồi, đầu dây bên kia thở dài: "Đừng có mà giở trò!"

Tút tút—

Sếp cúp máy.

Ting—

Điện thoại bất ngờ hiện lời mời kết bạn, nhìn ID khiến lông tôi dựng đứng - tác giả gửi bản thảo hôm qua.

Vừa tò mò vừa hồi hộp, tôi nhấn đồng ý.

[Biên tập à, anh có thể xem xét lại bản thảo của em không?]

Tôi gõ nhanh:

[Em nghĩ ra câu chuyện này thế nào? Hay em từng chứng kiến?]

Vụ án bên cảnh sát chưa phá được, tôi không thể khẳng định tương lai sẽ giống y truyện.

[Biên tập đừng vu oan cho em, đây là sáng tác của em, sao có thể đạo nhái được?]

Câu chữ bên kia toát lên sự kích động.

Tôi vội gõ lời an ủi:

[Không phải vậy, ý anh không phải em đạo văn. Anh hỏi xem em có thấy vụ án tương tự ngoài đời không?]

Một lúc sau, khi tôi tưởng đối phương đã im bặt, tin nhắn mới hiện lên.

[Đây là nguyên tác của em, biên tập không thích sao?]

Không muốn mất đi tác giả duy nhất, tôi đáp:

[Thích mà, hôm nay anh thương lượng với sếp, xem có ký hợp đồng được không nhé?]

"Xoẹt", đ/au quá.

Màn hình vỡ cứa vào ngón tay, m/áu chảy dọc theo vết nứt lan khắp màn hình.

Đột nhiên, màn hình sáng bừng.

Chữ nghĩa hiện lên như ngâm trong m/áu.

[Biên tập nhớ thương lượng nhanh nhé. Không cảnh sát phá án xong thì hết cơ hội chia tiền rồi.]

Cái gì cơ?

Sao cảnh sát phá án lại không chia được tiền?

Lúc này, tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát.

4

Tôi nhắn cho sếp:

[Sếp ơi, bản thảo tối qua ta duyệt, ký được không ạ?]

Ba giây sau, sếp đã hồi âm:

[Mày là biên tập, sau này loại vấn đề này không cần hỏi tao, tự quyết định đi.]

[Cảm ơn sếp tin tưởng.]

Tôi báo cho tác giả kia có thể ký hợp đồng, bảo hắn gửi CMND và thông tin cơ bản.

Không lâu sau, tôi nhận được ảnh chụp CMND và thông tin.

Nhìn thông tin trên ảnh, đồng tử tôi co gi/ật, m/áu trong người đông cứng—

Đây là CMND của nạn nhân tối qua.

Tôi đã thấy trên ảnh báo chí, tấm CMND trong ảnh này còn vết m/áu bám, giống hệt hiện trường đêm qua.

[CMND này là của em?]

Thời gian trôi qua từng giây, điện thoại đặt trên giường không hề rung lên.

Tôi nhìn vào khung chat, phía bên kia vẫn hiện "đang nhập...".

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm