Sau khi Sở quốc bại trận diệt vo/ng, ta - chủ soái toàn quân - gieo mình xuống vực t/ự v*n.
Thế nhưng ta lại trọng sinh thành nam sủng của tướng quân nước Ngụy - kẻ có dung mạo giống ta bảy tám phần, còn bị hắn đ/á bay người lăn lông lốc trên đất.
Hắn bóp ch/ặt mặt ta, vẻ mặt đầy chán gh/ét:
"Nếu không phải ngươi có bộ mặt này, ngươi tưởng mình đáng một phần mười hắn trước mặt bản tướng quân sao?"
Về sau, hắn áp sát sau lưng ta, giọng r/un r/ẩy:
"... Tạ Anh, chỉ cần ngươi cúi đầu trước ta."
"Ta sẽ chia cho ngươi một nửa giang sơn thiên hạ."
1
Sau khi Sở quốc đại bại, ta - chủ soái - gieo mình từ vực sâu t/ự v*n để tạ linh h/ồn ba quân.
Khi rơi xuống vực, ta tưởng mình đã ch*t.
Ta thậm chí nghe rõ mồn một tiếng xươ/ng g/ãy răng rắc khi thân thể đ/ập xuống đáy vực, cơn đ/au khiến th/ần ki/nh tê liệt, tri giác mơ hồ.
Thế nhưng giờ phút này, ta lại tỉnh táo hoàn toàn.
Chỉ là trong một thân thể khác, dung mạo chỉ giống ta bảy tám phần.
Mà khung cảnh xung quanh cũng khác biệt hoàn toàn so với doanh trại Sở quốc, nơi hoàn toàn xa lạ.
Đây không phải doanh trại Sở quốc, mà là doanh trại nước Ngụy.
Sao ta... lại xuất hiện ở đây?
Trước khi kịp định thần.
Màn trướng bên ngoài đã bị người vén phắt lên.
Ánh nắng chói chang xuyên qua, một vị tướng trẻ tuổi mày ki/ếm mắt sao bước thần tốc tiến vào.
Hắn đi thẳng tới trước mặt ta, không nói không rằng dùng một tay bóp ch/ặt mặt ta, ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch:
"Hôm nay ngươi dám cả gan thế? Thấy bản tướng quân mà không quỳ lạy?"
Thân thể mới vốn đã yếu ớt.
Cú bóp đột ngột khiến ta suýt ngạt thở.
Dù sa cơ nhưng ta chưa đến nỗi thành cá trên thớt.
Theo phản xạ, ta cắn mạnh vào cổ tay hắn.
Dù lực cắn không mạnh, nhưng nhờ căn cơ võ công, chỉ cần trúng đích cũng đủ khiến hắn đ/au điếng.
Nhưng không ngờ phản ứng hắn còn nhanh hơn, lập tức buông tay xoay người, bổ sung một cước trời giáng khiến ta lăn mấy vòng trên đất, ho ra m/áu.
Kẻ trước mặt thậm chí chẳng thèm liếc nhìn, ung dung ngồi lên chủ vị trải da thú.
Chỉ là không hiểu sao giọng hắn dần trầm xuống:
"Hôm nay ngươi còn có chút khí phách. Đáng tiếc, hắn không yếu ớt như ngươi."
"Nếu không phải ngươi có bộ mặt này, ngươi tưởng mình... đáng một phần mười hắn trước mặt bản tướng quân sao?"
2
Giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc.
Dựa vào ký ức, ta nhận ra người trước mặt.
Hoàng tử trẻ tuổi nhất nước Ngụy, tiên phong tướng quân Ngụy Trạc.
Ta chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, bất giác mất h/ồn.
Trong ký ức, ta từng giao chiến với hắn nhiều lần.
Kẻ này gan lớn tâm tế, mưu lược tinh thông, th/ủ đo/ạn dị thường, xứng đáng là một trong những đối thủ đáng gờm nhất đời binh nghiệp của ta.
Nhưng chưa từng nghe hắn có thói quen dưỡng nam sủng.
Lại còn nuôi một kẻ... có dung mạo giống ta đến thế.
Bên ngoài có quân sĩ vội vàng chạy tới, không dám liếc nhìn ta, quỳ gối trước Ngụy Trạc:
"Tướng quân ng/uôi gi/ận, Chiêu Ly chỉ vì bồng bột mới dám xông vào doanh trại của ngài, tiểu nhân lập tức đưa hắn ra ngoài."
Ngụy Trạc không nói gì, mặc nhiên đồng ý.
Quân sĩ vội vàng đỡ ta dậy, dùng tay lau sạch vũng m/áu trên đất, nửa đỡ nửa kéo lôi ta ra ngoài.
3
Tên quân sĩ đưa ta ra ngoài là thiên phu trưởng.
Qua trò chuyện, ta biết hắn tên Lý Diễn.
Cùng Lý Chiêu Ly - nguyên chủ của thân thể này - là đồng hương.
Hắn dẫn ta ra ngoài doanh trại.
Đêm khuya khoắt, binh sĩ đang ăn mừng chiến thắng diệt Sở.
Lý Diễn kéo ta ngồi xuống bên đống lửa vắng người:
"Cậu đúng là xui xẻo, hôm nay tướng quân tâm tình không tốt. Sao cậu lại dám khiêu khích ngài vào lúc này?"
Lý Diễn hạ giọng, vẻ mặt tiếc nuối:
"Tiểu Hầu Gia họ Tạ đã gieo mình xuống vực t/ự v*n rồi."
Ta chỉ mím môi quan sát hắn, không đáp lời.
Lý Diễn tiếp tục:
"Cậu biết tướng quân ta say mê người họ Tạ đó đến mức nào... Lần trước khi vào Biện Kinh yết kiến Sở đế, ngài trang điểm phấn son trong doanh trại suốt nửa ngày, kết cục tiểu hầu gia họ Tạ hôm đó lại đi tuần doanh. Lần khác..."
Ta nhướng mày, khều khều đống củi, ánh lửa chiếu rọi hai khuôn mặt, ngắt lời hắn như vô tình:
"Tướng quân Ngụy Trạc và tiểu hầu gia họ Tạ có quen biết?"
Viên tiểu quan sững lại, thật sự suy nghĩ nghiêm túc:
"Chuyện này... tôi cũng chưa nghe qua..."
"Nhưng anh hùng tương kính mà! Huống chi đó là Tạ tiểu hầu gia bách chiến bách thắng huyền thoại! Ngay trong doanh trại Ngụy quân, biết bao người ngưỡng m/ộ ngài. Tướng quân yêu mến ngài đến mức thấy khuôn mặt giống bảy phần của cậu mà không nỡ gi*t."
Đột nhiên, Lý Diễn quay sang vỗ vai ta:
"Nhưng tôi vẫn ủng hộ cậu."
Ta nghiêng đầu:
"Tuy trước đây cậu giả làm Tạ tiểu hầu gia trèo giường tướng quân thất bại, nhưng giờ chính chủ đã ch*t, cậu thành chính chủ luôn rồi. Chờ tướng quân ng/uôi ngoai nỗi đ/au, đó chính là cơ hội ngàn năm một thuở để cậu lên ngôi..." Hóa ra, nguyên chủ của thân thể này là nam sủng mê đắm Ngụy Trạc.
Biểu cảm ta bình thản như người ch*t.
Hoàn toàn không hứng thú với việc "lên ngôi".
Huống chi... còn là chủ động dâng mông cho người ta.
Lý Diễn thì thào:
"Đừng trách lão ca không giúp. Tôi bí mật cho cậu biết nhé, tướng quân đã tìm th* th/ể Tạ Anh suốt cả ngày rồi."
"Người Ngụy doanh đồn rằng tướng quân ta giờ đến th* th/ể cũng không chê, muốn chiếm đoạt Tạ Anh đến phát đi/ên rồi. Với khuôn mặt này của cậu, sau này dù nằm bất động như x/á/c ch*t, e rằng tướng quân cũng sẽ nổi thú tính..."
Ngụy quốc nằm ở tây bắc, ta từng nghe nói dân địa phương phóng khoáng, không ngờ ngôn từ lại hoang dã đến thế.
Ta vội uống ngụm nước định bình tĩnh, nhưng...
"Khục... khục... khục..."
Ngụm nước lớn trôi xuống, cổ họng bỗng rát bỏng.
Ta nhận ra điều bất ổn: "... Đây là thứ gì?"
"Chiêu Ly, đùa gì thế? Trong doanh trại làm gì có nước lã, toàn uống rư/ợu cả mà..."