Kế Hoạch Mẹ Kế

Chương 8

27/07/2025 06:19

Một người bố tồi bỏ rơi tôi, tại sao tôi phải đi tìm anh ta? Tôi cũng không phải là không có ai yêu thương."

Anh ta nhìn tôi một hồi lâu, đến khi hút xong điếu th/uốc mới lên tiếng.

"Được."

"Em có đói không, anh gọi đồ ăn giao tận nơi cho em."

Tôi?

"Chu Hạo Nhiên, anh hiểu nhầm rồi. Tôi đưa bố anh đến bệ/nh viện chỉ là làm việc một người nên làm, không phải vì còn lưu luyến gì với anh."

"Đồ ăn giao tận nơi tôi tự gọi được."

Anh ta lại nhìn tôi vài lần, rồi bỗng cười.

"Tốt tốt tốt, Tống Chi Chi, trước đây anh đã đ/á/nh giá thấp em rồi."

"Giờ mới phát hiện ra em khác với tưởng tượng của anh."

"Ừ."

Tôi quay người bỏ đi.

"Này, em không tò mò xem khác chỗ nào sao?"

"Không tò mò."

Tôi đóng cửa, quay lại phòng bệ/nh.

Tôi thức trắng đêm ngay trong phòng bệ/nh.

Không biết lúc nào ngủ thiếp đi, tôi bị bác sĩ đ/á/nh thức.

"Cô gái nhỏ ơi, dậy đi, nước dãi chảy ra tay bệ/nh nhân kìa."

Tôi mở mắt, ngơ ngác.

Mới thấy mình đang gối đầu lên tay Chu Kế Diệp mà ngủ.

20

Tôi lập tức bật dậy.

"Giỏi thật đấy, tay bệ/nh nhân bị đ/è đến nỗi tìm không ra mạch m/áu."

Tôi…

Không phải, rõ ràng tôi ngồi bên giường, sao cuối cùng đầu lại gục lên giường thế này?

Y tá truyền dịch xong cho Chu Kế Diệp, anh ta cười hỏi tôi.

"Không đói."

"Không đói."

"Ngủ lâu thế mà không đói?"

Thực ra là đói.

"Chu tổng, anh đói không? Em ra ngoài m/ua đồ ăn."

"Anh đã nhờ người m/ua rồi, lát nữa mang đến."

"Buồn ngủ thì em ngủ thêm đi, hoặc anh bảo tài xế đưa em về nhà?"

"Em đợi anh truyền dịch xong rồi về."

"Ừ."

Anh ta đã ngồi dậy, vừa truyền dịch vừa dùng máy tính bảng xử lý công việc.

Thấy vậy—

"Ch*t rồi, em quên mất hôm nay phải đi làm."

Tôi suýt phát đi/ên, đứng dậy gọi điện cho sếp.

"Còn đi làm gì nữa, em ở đó trông Chu tổng, cả tuần này chăm sóc Chu tổng chính là công việc của em."

Cúp máy, tôi hơi băn khoăn.

Tôi hỏi Chu Kế Diệp.

"Anh truyền dịch cả tuần sao?"

"Sáng xong là không cần nữa."

"Thế sếp em lại bảo em trông anh cả tuần."

"Anh nói với anh ấy là cần truyền dịch một tuần."

Tôi?

Ý gì thế này?

"Không phải em không muốn đi làm?"

Đầu óc tôi chợt tỉnh ra.

Anh ta cố tình cho tôi chơi đây mà.

"Hay em muốn đi làm?"

"Đừng, đừng, thế này tốt rồi, cả tuần em hầu hạ anh!"

Cả tuần không đi làm, sướng ch*t đi được.

Anh ta đứng hình, thở dài, "Vẫn là nói không nghĩ trước sau."

Rồi cầm máy tính bảng xem tài liệu công ty, bắt đầu một ngày ký giấy tờ.

"Tuyệt quá, vậy cả tuần này con cũng hầu hạ bố." Chu Hạo Nhiên xách bữa sáng chạy vào.

Chu Kế Diệp thấy anh ta, sắc mặt âm u.

"Con đến làm gì?"

"Con đến từ tối qua rồi mà, Tống Chi Chi gọi con đến."

Chu Kế Diệp không hỏi thêm.

Mặt không chút thay đổi tiếp tục xử lý việc công ty.

Chu Hạo Nhiên đưa bữa sáng cho tôi.

"Toàn món em thích, ăn nóng đi. Em không biết để m/ua cho em món bánh bao nhân nước này, sáng 5 giờ anh đã đi xếp hàng rồi."

"À bố, đây là phần của bố."

Chu Kế Diệp nhìn Chu Hạo Nhiên rồi nhìn tôi, luôn im lặng.

Lúc Chu Hạo Nhiên vào nhà vệ sinh rửa hoa quả, tôi đang ăn sáng.

Chu Kế Diệp khẽ buông một câu.

"Tái hợp rồi?"

21

Tôi?

"Không."

Anh ta vẫn đang xử lý việc công ty, thờ ơ nói.

"Vậy cần anh đuổi anh ta đi không?"

Tôi?

"Về lý thuyết, giờ này với em là giờ làm việc, không thể để yếu tố bên ngoài ảnh hưởng công việc."

Chu Hạo Nhiên rửa hoa quả xong bước ra, Chu Kế Diệp bảo anh ta cút đi.

Anh ta hơi bối rối.

"Bố, vậy con về trường."

"Xem mặt con, bố đừng b/ắt n/ạt Chi Chi nhé."

"Cô ấy thực sự rất ngoan."

Chu Kế Diệp mất kiên nhẫn.

"Còn không đi, không muốn tiền tiêu vặt nữa?"

"Con cút ngay đây!"

Chu Hạo Nhiên biến mất trong nháy mắt.

Một lúc sau, Chu Hạo Nhiên nhắn tin.

"Sao giờ, bố vẫn không thích em."

"Không sao, em cố gắng thể hiện tốt, anh cũng nỗ lực, anh tin bố sẽ thay đổi cách nhìn về em."

Tôi?

Anh ta bị đi/ên à?

Chu Kế Diệp đúng là tên tư bản đ/ộc á/c.

Nằm viện truyền dịch vẫn không quên bóc l/ột tôi, dạy tôi cách báo cáo, viết trọng tâm gì khi báo cáo.

Làm xong lại bảo tôi xuống tầng dưới in đồ.

Làm việc mà anh ta thật sự chẳng nhận ra ai là người thân.

Tôi vừa bước ra, lại gặp Chu Hạo Nhiên đang nói chuyện với bác sĩ cấp c/ứu của bố anh ta ở trạm y tá.

Sao anh ta chưa đi?

"Chú Lý, bố cháu bệ/nh không nặng chứ?"

Chú Lý?

Hai người họ lại quen nhau?

À, Chu Kế Diệp quen bác sĩ Lý này, Chu Hạo Nhiên quen cũng không lạ.

Vốn tưởng họ chỉ bàn về tình trạng Chu Kế Diệp, tôi đi ngang qua.

Chu Hạo Nhiên gọi tôi lại.

"Chi Chi."

"Gì?"

"Không có gì."

Bị đi/ên.

Lúc tôi in đồ xong quay lại, họ vẫn đang nói chuyện.

"Cô Tống Chi Chi đó là bạn gái cháu?"

"Vâng, chú Lý thấy cô ấy ngốc nghếch nhưng cũng đáng yêu không?"

Bác sĩ Lý?

Tôi?

Bác sĩ Lý do dự một lúc rồi nói.

"Chu Hạo Nhiên, là bạn gái cháu thì chú không thể không nhắc cháu một câu, đừng học theo mấy tư thế linh tinh trên mạng, vận động vừa phải thôi, làm gì có chuyện bắt bạn gái phải vào viện cấp c/ứu."

"Vào cấp c/ứu, làm bạn trai mà không đến, đúng là đồ bỏ đi."

Chu Hạo Nhiên đứng hình.

"Chú Lý, vào cấp c/ứu nghĩa là sao ạ?"

"Bạn gái cháu tháng trước vì việc tốt của cháu mà đến cấp c/ứu đấy."

Tôi!!

Chu Hạo Nhiên!

Trời sập rồi.

"Tháng trước, ngày nào vậy?"

Chu Hạo Nhiên lại hỏi.

"Làm bác sĩ mà tiết lộ bí mật bệ/nh nhân như thế này sao?"

Một giọng nói c/ắt ngang cuộc trò chuyện.

Theo hướng giọng nói nhìn lại, là Chu Kế Diệp.

Trời ơi, trời lại sập một lần nữa.

22

Nhờ Chu Kế Diệp ngắt lời kịp thời, tạm thời giải c/ứu tôi.

Nhưng vấn đề đã tồn tại rồi.

"Tống Chi Chi em ra đây, anh có việc hỏi em."

Chu Kế Diệp lấy cớ chúng tôi sắp họp video để bảo anh ta cút.

Bác sĩ cũng ngại ngùng, định lại xin lỗi tôi.

"Lần khác sẽ xử lý anh."

Cũng bị Chu Kế Diệp đuổi đi.

Cuối cùng chỉ còn lại hai chúng tôi.

"Khó chịu sao không nói với anh?"

Tôi ch*t xã hội rồi.

"Em cũng phải về mới phát hiện…"

Anh ta nhìn tôi một hồi lâu, cười thở dài.

"Lỗi tại anh."

Trái tim tôi bỗng nhảy lên cổ họng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Tiểu Lỗi Chương 56
10 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.

Mới cập nhật

Xem thêm