Năm đó khi bố mẹ sinh ra tôi, chính sách kế hoạch hóa gia đình quản lý rất nghiêm. Ông bà nội suốt ngày bàn bạc cách vứt bỏ tôi hoặc cho người khác để bố mẹ sinh thêm con trai.
Chính Tiểu Cô đã bảo vệ tôi. Cô thuyết phục bố mẹ tôi nhiều ngày, còn chu cấp tiền để họ nuôi nấng tôi tử tế.
Nếu không có Tiểu Cô, có lẽ giờ tôi đã thành m/a đói lang thang rồi.
Tôi ngồi xổm dưới chân tường, nhìn lên cửa sổ tầng hai bị đóng đầy ván gỗ, thầm thề trong lòng:
'Cô ơi, chờ cháu nhé. Cháu nhất định sẽ c/ứu cô ra.'
05
Sau bữa trưa, bà nội đi đ/á/nh bài, ông nội ngồi phòng khách hút th/uốc lào, mắt dán ch/ặt vào cầu thang từ tầng hai xuống.
Tôi cầm cây lau nhà nói: 'Ông ơi, cháu vào phòng ông bà lau dọn nhé.'
Ông nội rít một hơi th/uốc: 'Ừ.'
Khi lau qua tủ đựng tiền của bà, tay tôi siết ch/ặt cán cây lau. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất lấy được chứng minh thư của Tiểu Cô.
Một tay cầm cây lau, tay kia lén mở tủ quần áo. Chiếc hộp đựng tiền được giấu dưới đáy tủ.
Hộp không khóa, chỉ có móc sắt cài hờ. Tôi mở nắp, lật nhanh các tờ tiền nhưng không thấy chứng minh thư.
Tim tôi đ/ập thình thịch. Tay lục lại đáy hộp vẫn không thấy. Cây lau đổ xuống sàn. Khi cúi nhặt, chân tôi đ/á trúng hộp tiền làm lộ ra góc giấy màu khác lạ.
Hóa ra bà nội để chứng minh thư dưới đáy hộp! Tôi gi/ật tấm thẻ mỏng dính nhét vào túi, vác cây lau đi ra.
'Ông ơi, cháu ra phố m/ua ít đồ dùng học tập. Nhà cần gì không ạ?'
Ông nội liếc tôi một cái đầy ghẻ lạnh. Tôi biết ổng không ưa tôi, tôi cũng chẳng ưa ổng.
'Không cần gì. Đừng hoang phí, về sớm nấu cơm.'
'Dạ.'
Ra khỏi nhà, tôi bước như bay. Ba cây số đường, vừa chạy vừa đi nửa tiếng đã tới thị trấn.
Tôi tìm tiệm photocopy đưa chứng minh thư của Tiểu Cô cho chủ quán: 'Chú ơi, cô cháu cần photo CMND để công ty làm thủ tục ạ.'
Chủ quán chẳng hỏi gì, bấm máy in ngay một bản. Tôi cất kỹ bản gốc và bản sao vào lớp áo trong, chạy đi m/ua vở bút.
Cuối cùng, tôi vào hiệu th/uốc m/ua hai viên th/uốc cảm mạnh. Đây chính là đạo cụ then chốt cho đêm nay.
Trên đường về, tôi gặp lại bác xe ôm hôm trước: 'Cô bé đi về không?'
Mắt tôi sáng rực. Đang lo cách đưa cô ra ga thì gặp đúng c/ứu tinh.
'Bác ơi, cô cháu có việc gấp phải đi chuyến tối nay. Bác chở cô cháu ra ga huyện được không ạ?'
Bác xe ôm cười hiền: 'Cô bé, từ đây ra huyện hơn hai chục cây, đêm khuya đi xe máy rét cóng cả người đấy.'
Tôi chợt tỉnh ngộ. Mải tính đưa cô đi mà quên mất trời đang rét c/ăm căm. Để cô ngồi xe máy ra ga thì chưa kịp lên tàu đã ốm mất.
Thấy tôi bối rối, bác xe vẫy tay an ủi:
'Bác giới thiệu cho cháu xe ô tô nhé. Ra ga huyện tám chục đồng, được không?'
Tôi gật đầu lia lịa. Tuyệt quá!
Ghi số điện thoại của bác vào trang cuối cuốn vở, hẹn xe chín rưỡi tối xuất phát. Sau bữa tối sẽ gọi điện x/á/c nhận.
06
Tôi không đón xe máy về. Trong tay chỉ còn ba trăm rưỡi, phải để dành trả tiền xe và m/ua vé tàu cho cô.
Vừa đi vừa chạy hơn nửa tiếng, tôi về kịp lúc bà nội chưa tan bài. Khi thay vỏ chăn cho ông bà, tôi lén trả lại chứng minh thư vào đáy hộp tiền.
Bà nội về nhà, nhét mớ tiền thắng bài vào hộp. Bà lão đếm đi đếm lại hai lượt, rồi lôi chứng minh thư và điện thoại dưới đáy hộp ra kiểm tra. Xong xuôi mới quát tôi đi nấu cơm.
Bữa tối tôi làm hai mặn một canh. Ông bà thích rau xào, hai người gắp lia lịa hết đĩa rau. Hai viên th/uốc cảm bị tôi ngh/iền n/át trộn vào đĩa rau này.
Chưa đầy tám giờ tối, ông bà đã ngáp ngắn ngáp dài đi ngủ. Tôi lén dùng điện thoại bàn gọi cho bác xe: 'Bác ơi, xe đã liên hệ xong chưa ạ?'
Giọng bác vang lên rôm rả: 'Xong xuôi hết! Chín rưỡi đón ở cổng làng nhé!'
'Cháu cảm ơn bác!'
Tôi run run cúp máy, lấy đồ nghề từ phòng bố mẹ, giấu bản photo CMND cùng 350k dưới gối, lấy hai cái bánh mỳ kẹp từ bếp rồi lén lên tầng hai.
Tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ phòng gác mái. Tim tôi thắt lại. Gõ nhẹ cánh cửa, tôi bắt đầu phá khóa.
07
Khóa cửa nhà rất đơn giản. Không biết mở thì... cứ phá tanh bành!
Dùng tua vít vặn ốc, kìm bẩy mạnh, búa đ/ập vài nhát thì tay nắm cửa rơi tõm. Nửa còn lại của ổ khóa lộc cộc lăn trên sàn.
Qua lỗ khóa, tôi thấy Tiểu Cô. Hai tay cô bị trói ch/ặt vào đầu giường bằng dây thừng, khăn mặt nhét đầy miệng. Vệt nước mắt thấm ướt cả gối.
Nghe tiếng động, cô ngẩng lên nhìn về phía cửa qua làn nước mắt mờ đục.