「Em yêu, em nghiêm túc đấy à? Anh biết em luôn hiểu chuyện mà. Em yên tâm, vài ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà.」

「Không về cũng được, được đón Tết cùng anh, em vui lắm rồi.」

Tôn Chí Tân mừng rỡ, ôm chầm lấy tôi.

「Em yêu, anh yêu em nhất đời.」

07

Tôi xin lỗi bố mẹ Tôn Chí Tân rồi chủ động vào bếp.

Nhìn chậu rửa bốc mùi hôi thối, tôi nén buồn nôn bắt đầu rửa bát.

「Choang!」

Tiếng vỡ chói tai vang lên.

Bà Tôn đang ngồi ghế nhỏ ăn hạt dẻ gi/ật thót người.

Bà định ch/ửi ầm lên.

Nhưng tôi nhanh hơn, đỏ hoe mắt:

「Dì ơi… Xin lỗi dì… Hu… Hu… Lần đầu em rửa bát, em run quá…」

「Dù đắt mấy em cũng đền ạ!」

Bà Tôn bĩu môi:

「Vụng về thật! Rửa bát cũng không xong, biết làm gì cho nên.」

Tôi nức nở:

「Hu… Em xin lỗi.」

「Thôi, rửa nhanh đi!」

Bà Tôn bỏ hạt dẻ, đứng sát sau lưng giám sát từng động tác của tôi.

Dưới ánh mắt soi mói, tôi hoàn thành xong chậu bát.

Bà Tôn thở phào ngồi xuống, chỉ tay:

「Xong rồi thì mang bát ra, chuẩn bị nhóm bếp đi.」

「Vâng ạ.」

Tôi bê bát vừa rửa ra cửa. Đi ngang qua, chân đạp mạnh lên chân bà ta, còn cố ý xoáy vài vòng.

「Á!」

Bà Tôn rú lên thảm thiết.

Bà co một chân nhảy lò cò, đầu đ/ập vào khay bát trên tay tôi.

Chén đĩa vỡ tan tành.

08

Hai cha con Tôn Chí Tân chạy vào.

Tôi bấm tay cho đ/au, nước mắt lưng tròng sà vào ng/ực Tôn Chí Tân:

「Chí Tân ơi… Dì gh/ét em rồi… Hu… Em muốn về nhà…」

「Chúng ta chia tay đi, tình cảm không được gia đình chấp thuận sao bền được!」

Tôn Chí Tân cuống quýt:

「Sao thế em? Chuyện gì xảy ra vậy?」

Tôi chỉ tay vào bà Tôn, khóc ngẹn:

「Dì… Dì đ/ập vỡ hết bát em rửa!」

Bà Tôn đờ đẫn, mặt đỏ bừng, run run chỉ tay:

「Mày… Mày…」

Ông Tôn không nói không rằng, t/át bốp vào mặt vợ:

「Đồ già khụ vô dụng! Có mỗi việc giữ bát cũng không xong!」

Bà Tôn choáng váng, ôm mặt khóc lóc:

「Nó… Nó đạp chân tôi…」

Tôi khóc to hơn:

「Em bê nhiều bát quá, lỡ chạm vào chân dì. Dì gi/ận rồi.」

Tôi dụi nước mũi vào người Tôn Chí Tân:

「Cứ coi như em có lỗi đi! Mọi người đâu tin em. Chúng ta chia tay thôi!」

「Em sẽ đền bộ bát ngọc bạch tỷ 30 triệu nhà em!」

Tôn Chí Tân mắt sáng rực:

「Bộ 30 triệu đó hả?」

Tôi gật đầu.

Ông Tôn cũng sáng mắt, đ/á mạnh vào bà vợ:

「Mau xin lỗi con bé đi!」

Bà Tôn loạng choạng ngã nhào vào đống vỡ, tiếng thét k/inh h/oàng vang lên.

Nhưng chẳng ai đoái hoài.

Ông Tôn xem bóng đ/á.

Tôn Chí Tân đi m/ua bát mới.

Còn tôi ra sân nhóm bếp.

09

Bếp chỉ còn một mình tôi.

Đợi chảo nóng già, tôi đổ nửa chai dầu vào.

Khói bốc nghi ngút.

Tôi phóng như bay qua phòng khách.

「Cái gì vừa chạy qua thế?」

Mọi người xôn xao:

「Ông Tôn này, nhà bác có ch/áy không đấy?」

「Trời ơi! Ch/áy bếp!」

Cả phòng hỗn lo/ạn.

Nửa giờ sau, lửa tắt.

Bếp thành đống tro tàn.

Ông Tôn thở dốc, mặt tái mét.

Khách khứa bắt đầu châm chọc:

「Con dâu đâu rồi? Chạy mất rồi à?」

「Nhà này tôi chả dám đến nữa!」

Ông Tôn đỏ mặt, đ/á vợ một cước.

10

Bà Tôn lăn ra đất rên rỉ.

Tôi đứng xem từ xa, mỉm cười.

Chuyến về quê này, thật đáng giá.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
4 Mưa To Rồi! Chương 27
11 Tám Năm Yêu Thầm Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm